CÔN LUÂN - Trang 153

không ngoái đầu lại, cứ cắm cúi sải bước đi rõ nhanh, nhảy bật lên ngược
hướng nắng mai, vạch một đường vòng cung đẹp mắt trên không, lướt qua
bờ tường cao hơn một trượng.
“Thằng bé này, võ công tiến bộ lắm rồi!” Bạch Phác cười buồn, nhặt tấm
Cửu Long ngọc lệnh lên, giắt vào thắt lưng, phất tay áo, đi sâu vào rừng
trúc rậm.

oOo

Mông Ca nhìn chằm chằm ngọn lửa chưa tắt và những đụn khói nhẹ lập lờ,
mặt lạnh băng.
Ông giơ chân hất những xác dê bò đã cháy đen, quét mắt nhìn mấy chục
người đang quỳ la liệt dưới đất, đó là đám quan viên lớn nhỏ có nhiệm vụ
bảo vệ kho lương.
“Các ngươi làm việc giỏi lắm!” Mông Ca nghiến răng cười, nụ cười nanh
ác lạ lùng: “Vì sao địch nhân vào được?”
Một người đứng đầu run rẩy thưa: “Hạ… hạ thần… đêm qua, còn… còn đi
tuần một lượt, sắp xếp canh gác xong xuôi mới trở về lều nghỉ… vừa chợp
mắt…”
Mông Ca sốt ruột, xua tay quát: “Chặt đầu tất cả.” Thị vệ nhất tề vung đao
kiếm chém xuống, đầu người rụng đầy mặt đất, máu tươi rỉ theo chỗ trũng,
tụ thành vũng.
Mông Ca lạnh lùng quay mặt đi hỏi: “Tuần sát đêm qua là ai?”
Một người bước ra khỏi hàng, lạy thưa: “Mạt tướng Na Bất Oát, tuần tiễu
không trọn chức trách, chỉ biết lấy cái chết để tạ ân vạn tuế.” Nói đoạn, rút
loan đao ra khỏi thắt lưng, cứa lên cổ, ngã gục xuống.
Mông Ca gật gật đầu: “Người này dám làm dám chịu, không đánh mất bản
sắc hảo hán Mông Cổ. Hậu táng cho hắn.”
Ông ta hỏi Sử Thiên Trạch: “Hiện tại lương thảo còn dùng được bao lâu?”
Sử Thiên Trạch bẩm báo: “Hiện tại lương thảo chỉ đủ dùng ba ngày, đội tải
lương phải sáu ngày nữa mới tới.”
“Ba ngày?” Mông Ca nhíu mày, nhìn lướt khắp chư tướng: “Theo các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.