CÔN LUÂN - Trang 182

Ích gì rên xiết.”
Lâm Mộng Thạch nối vào, giọng rền như chuông, mạnh mẽ hùng hồn:
“Mối nhục Tĩnh Khang chưa gội hết,
Hận thù này bao giờ mới diệt
Cưỡi cỗ binh xa, giẫm Hạ Lan nát bét”
Các tướng hòa theo, khí thế hào hùng như nuốt cả sơn hà:
”Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ
Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.”
Đại sảnh lắng lại một thoáng, mọi người cùng nhìn Văn Tĩnh, ra ý đợi gã ca
câu cuối cùng: “Rồi đây giành lại cả giang san. Về chầu cửa khuyết.”
17431744 nhưng Văn Tĩnh chỉ cười buồn, lẳng lặng nâng chén uống cạn.
- Thiên tuế! – Lữ Đức giơ cao chung rượu – Lần này trở về Lâm An, nếu có
việc gì dùng đến Lữ mỗ xin cứ nói. Lữ mỗ dẫu gan óc lầy đất cũng không
dám từ nan.
Văn Tĩnh chưa lên tiếng, Lâm Mộng Thạch đã chen lời:
- Nói năng kiểu gì thế? Còn gọi là thiên tuế nữa ư? Hoài An vương dụng
binh như thần, thiên tài trời sinh, đáng làm mười phiên vương, mười thiên
tuế7.
- Đúng đấy! – Các đại tướng nhao nhao rộ lên – Hôm nay đã trừ được giặc
ngoài, chỉ cần vạn tuế ra lệnh, chúng thần sẽ kéo sang đông, vào Lâm An,
đoạt lấy long đình…
Đại sảnh ồn ào như chợ vỡ, mọi người không uống cũng say, mê man khoái
chí.
Đêm đã khuya, tiệc rượu tàn. Văn Tĩnh ngồi kiệu trở về Trúc Hương viên,
chợt nghe thấy phía xa có tiếng nhốn nháo vọng lại, càng lúc càng rõ, dần
dần nhận ra là tiếng than van ai oán dậy đất, kẻ khóc chồng, người hờ con,
người gọi cha… Một nỗi bi thương xói lòng, Văn Tĩnh không nén nổi, bật
khóc rấm rứt, lệ tuôn lã chã.

oOo

Đêm đen như mực, bóng một con ngựa gầy lòa nhòa ẩn hiện, tiếng hí thê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.