CÔN LUÂN - Trang 184

Lại một buổi ban mai. Mặt trời rực rỡ nhô cao, bữa sáng ngồn ngộn trên
bàn đã nguội tanh nguội ngắt. Nguyệt Thiền khẽ càu nhàu:
- Cái ông thiên tuế này toàn ngủ nướng thôi!
Nàng không nhịn được, đến gần phòng ngủ bằng gỗ tử đàn, lén đẩy cửa
nhìn trộm vào, bất giác sững sờ. Trong phòng vắng lặng không một bóng
người, trên giường chăn gối rất ngay ngắn, tấm Cửu Long ngọc lệnh óng
ánh trong veo cũng nằm đó. Nàng nhìn ra ngoài khung cửa sổ chạm hoa,
chim hót véo von, trúc khua xào xạc, nắng nhảy nhót như vụn vàng, rắc
xuống sàn đá xanh lặng lẽ.

oOo

Sông lớn chảy về đông, nước trôi cuồn cuộn muôn đời không ngưng nghỉ.
Hai bên sông, núi đồi sừng sững xanh ngút ngàn, thi thoảng nổi lên một
vùng lá đỏ, trông rất thích mắt.
Văn Tĩnh vận áo vải thô, đi dọc triền sông, nhìn giang sơn ngàn đời, cảm
thấy tương lai như mộng, bất giác tức cảnh sinh tình, ngâm ngợi:
“Giang hành kỉ thiên lý,
Hải nguyệt thập ngũ viên.
Thủy kinh Cù Đường hiệp,
Toại bộ Vu sơn điên,
Vu sơn cao bất cùng,
Ba quốc tẫn sở lịch.
Nhật biên phàn thùy la,
Hà ngoại ỷ khung thạch…”8
Long đong suốt quãng đường, gã ngâm nga không ngơi miệng, đến một bến
sông, thấy buồm cột san sát, mấy làn khói tỏa trên đầu thuyền.
Một ông lão ở nhà thuyền gần đó trông thấy Văn Tĩnh mặc trang phục đi
đường, tiến đến cười chào:
- Quý khách muốn đi thuyền ư?
“Đi đâu đây?” Văn Tĩnh cảm thấy con đường trước mặt thật tối tăm, bất
giác sinh dạ băn khoăn: “Biết đi đâu đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.