CÔN LUÂN - Trang 186

- Thứ ngươi được gọi thẳng tên ta thế sao?
Văn Tĩnh tắc họng:
- Tôi…
- Tôi gì mà tôi, ta không nghe ngươi nói nữa. – Ngọc Linh hừ mũi, bước
lên thuyền. Văn Tĩnh cuống quýt:
- Cô đừng đi vội. – Nói rồi gã giơ tay ra níu, Ngọc Linh trở tay, giở Như Ý
Ảo Ma thủ gõ lên cổ tay gã. Văn Tĩnh nghe đau nhói, lập tức rụt tay lại, rồi
lắc mình đến chắn trước mặt Ngọc Linh:
- Cô nghe tôi nói đã!
Ngọc Linh xuất thủ nhanh như chớp, vỗ chưởng tới, chưởng phong ào ạt ép
Văn Tĩnh thoái lui. Nhưng khi nàng toan quay gót, gã đã lại chắn lên trước
mặt. Ngọc Linh thét:
- Ngươi muốn chết ư?
- Tôi… - Văn Tĩnh hổ thẹn, chẳng biết nên mở lời thế nào. Ngọc Linh nhón
chân, xòe hai tay phất về phía gã. Văn Tĩnh thi triển bộ pháp né tránh,
Ngọc Linh thu tay về, gã lại nhoài lên.
- Cái thằng đê tiện này! – Ngọc Linh nổi giận, tay đấm chân đá. Văn Tĩnh
đành lắc mình tránh. Hai người thoắt tiến thoắt lui bên sông. Văn Tĩnh một
mực vận dụng chiêu bài né tránh, mau chóng rơi vào thế hạ phong. Chưa
đến mười chiêu, xẹt một tiếng, tay áo gã bị Ngọc Linh giật rách một mảnh,
bắp tay lộ ra, hiện lên dấu răng rõ rệt. Ngọc Linh trông thấy, nhớ lại những
cảnh êm đềm trong nhà lao, đứng sững ra như bị sét giáng.
Thấy nàng bần thần nghẹn ngào muốn khóc, Văn Tĩnh không hiểu ra sao,
hoang mang tiến nhanh lại gần:
- Em… Đừng khóc! Tôi không tránh nữa, em muốn đánh thì đánh đi. Chỉ
cần em đừng khóc, đánh chết tôi cũng được! – Gã ưỡn ngực lên, nhắm mắt
lại, tư thế sẵn sàng “để em đánh”.
- Đồ… ngốc! – Ngọc Linh lệ đang hoen mi, bỗng bật cười khanh khách, rồi
vừa khóc vừa nói – Sư huynh bị thương nặng thế, sư phụ sẽ không cần em
nữa, không cần em nữa…
Nàng khóc rất thảm thiết. Văn Tĩnh cũng muốn khóc theo, buột miệng bảo:
- Anh… anh cần em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.