CÔN LUÂN - Trang 204

vừa mở bài đã đưa ra các quy tắc đánh quyền. Lương Tiêu trước nay luyện
tập, thường chỉ biết đấm dứ và xuống tấn, chưa từng thấy ai nói còn phải
đọc sách vở quỷ quái gì, càng nghe càng rối, thoạt đầu gắng gượng bấm
bụng, về sau thấy khô khan không chịu nổi, tai dỏng về phía cha mà mắt thì
nhìn chằm chằm lũ chim nhảy nhót trên cây ngoài cửa sổ.
Văn Tĩnh thấy vậy, buồn phiền vô cùng: “Thằng bé này sao chẳng giống ta.
Rốt cục mày có phải là con ta không?” Tới đây, sực nhận ra mình nghĩ bậy,
có lỗi với vợ, y lập tức tự trách mắng một thôi một hồi, đoạn hỏi:
- Tiêu nhi! Hình như con xem thường lộ chưởng pháp này?
Lương Tiêu gãi đầu:
- Cha ơi, môn ấy có đánh được ai không?
Văn Tĩnh lắc đầu:
- Chưởng pháp này hậu phát chế nhân, là công phu cứu mình và cứu người,
không phải đánh người.
Lương Tiêu cười bảo:
- Mẹ dạy tiên hạ thủ vi cường. Ra tay sau thì gặp họa rồi!
Văn Tĩnh nói:
- Tiêu nhi! Con không biết đấy thôi, trên đời có rất nhiều loại võ công,
chẳng phải loại nào cũng là tiên phát chế nhân cả đâu. Tam tài Quy nguyên
chưởng tuy xuất thủ sau, nhưng không hề thua kém những loại xuất thủ
trước. – Ngẫm nghĩ một lúc, y nói – Thế này nhé, võ nghệ con rất khá rồi
đúng không? Ta đứng im đây, không động một ngón tay cũng có thể đẩy
con ngã.
Lương Tiêu chớp mắt phì cười. Văn Tĩnh cũng cười:
- Con không tin? Nào, con đụng được vào một chéo áo của ta thì kể như ta
thua.
Lương Tiêu hiếu thắng thành tính, nghe vậy cười nói:
- Được… - chưa dứt lời nó đã bổ nhào tới, cốt để cha trở tay không kịp, nào
ngờ lao vào khoảng không. Lương Tiêu ngước mắt tìm, đã thấy cha thu vạt
áo đứng nguyên chỗ cũ, tủm tỉm cười, như thể chưa từng động đậy. Nó rất
lấy làm lạ, xốc lại tinh thần, vụt thò tay túm vạt áo Văn Tĩnh.
Lương Tiêu lao đến khá mạnh. Văn Tĩnh khẽ nhích người, trụ chân quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.