CÔN LUÂN - Trang 206

- Tiêu nhi! Con đã thắng, cha thua rồi!
Lương Tiêu bĩu môi:
- Cha cố ý nhường con. Mà con thì muốn học bản lĩnh của cha, con muốn
học cái bản lĩnh không động tay mà vẫn đánh ngã được người ta cơ… - Mắt
đỏ hoe, nó chực khóc.
Văn Tĩnh rất bất ngờ, sau mừng rỡ vô kể, y vội nói:
- Được! Có điều, cha bảo này, muốn học công phu của cha thì phải chịu
khó đọc sách. Con đồng ý không?
Lương Tiêu đáp:
- Miễn là học được bản lĩnh thú vị ấy. Con đồng ý!
Văn Tĩnh vui mừng trong dạ, song gắng làm mặt nghiêm:
- Trước tiên phải học từ cơ bản. Tháng trước làng ta đã mời một vị phu tử
đến dạy, nếu con thực tình muốn học, ngày mai bắt đầu cắp sách theo ông
ấy.
Lương Tiêu nói:
- Ứ, con muốn học với cha!
Văn Tĩnh bảo:
- Ta còn cày cấy trồng trọt, lấy đâu ra thời gian dạy con đây? Hôm nay ta sẽ
báo với phu tử để ngày mai con đi học.
Lương Tiêu hết cách, hôm sau nhăn nhó đến trường làng. Trước khi đi, Văn
Tĩnh gọi nó lại, dặn dò cặn kẽ, nào là tôn sư trọng đạo, kính bạn yêu thầy…
Ngọc Linh đứng bên nín cười im lặng, thầm nghĩ: “Dại ơi là dại, mình để
nó đi học là đã mua phiền chuốc não vào người rồi!” Nàng rắp tâm đợi xem
trò vui, nên tạm thời không nói toạc ra.
Lương Tiêu đến trường. Đám bạn học đều đã từng điêu đứng vì nó, đứa
cùng bàn thấy nó vào ngồi, lập tức khóc hu hu, nằng nặc đòi đổi chỗ, những
đứa khác thì nấp nấp né né, không chịu ngồi cùng. Thầy đồ là người mạn
ngoài được mời tới, không hiểu nguyên do, rất lấy làm lạ, sau nhìn Lương
Tiêu xinh xẻo ngoan ngoãn cũng có bụng mến, bèn bảo đến ngồi cạnh bàn
sách của mình.
Thầy đồ sắp xếp xong chỗ ngồi, liền cầm sách lên giảng bài. Lương Tiêu
thoạt đầu rất hứng thú, vốn dĩ cho rằng phu tử sẽ trình bày những kiến thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.