CÔN LUÂN - Trang 243

mềm oặt, nó gục xuống chết, chưa kịp cả lần hí cuối cùng. Lúc này mọi
người mới thốt thành tiếng, nhưng không phải reo hò nữa mà đã đổi ra kinh
hãi.
Từ con ngựa thứ hai, một bóng người xám mờ bật lên, kéo theo tiếng rít
lanh lảnh.
Thuyền kiếm12 Mạc Tế Vũ!
Y phóng thốc tới, tay áo vạt áo bay phần phật, nhuyễn kiếm láy ra mưa ảnh
mịt mùng. Lộ kiếm pháp này có tên Phù dung Dạ vũ, là tuyệt học bình sinh
của y, tiêu sái huyền mặc, hệt như một bài thơ mô tả:
Tùy phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh!13
Chứng kiến Cơ Lạc Hồng thua bại chỉ sau một chiêu, Vân Vạn Trình đã đủ
buồn bực, nay thấy Mạc Tế Vũ lại vọng động xuất thủ, y bèn gọi giật:
- Khoan đã Mạc huynh! – rồi toan băng lên ngăn cản. Phương Lan đột
nhiên níu lại. Vân Vạn Trình kinh ngạc:
- Ca ca…
Phương Lan lắc đầu, mắt thoáng nét đau đớn:
- Nam thiên Tam Kỳ, võ công thua nhưng nhân cách không thua!
Vân Vạn Trình thẫn thờ, nhớ ra ba người bản tính cô ngạo, hễ xuất thủ là
quyết không nhận tương trợ, bất kể của tri kỷ hay người ngoài, y đành dừng
bước, thở dài buồn bã.
Tiêu Thiên Tuyệt đứng chắc như đóng đinh, đợi màn mưa kiếm hắt tới, lão
hà khẽ một tiếng, trở đầu kích sắt ra múa. Mọi người nhìn thấy không khỏi
kinh ngạc, áng chừng lão già định sử kiếm pháp bằng chính thứ binh khí
kềnh càng nặng sáu mươi cân ấy, vậy mà trông linh hoạt nhẹ nhàng không
kém gì thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve của Mạc Tế Vũ. Người ta
thường nói “dài tấc nào lợi tấc đó”, lợi thế độ dài đang được phát huy thuần
thục đến cực điểm trong tay lão già. Trước mắt mọi người, Phích thiên kích
trông như một cái que dài để dính ve, còn Mạc Tế Vũ là một con ve xám
đang giãy loạn trên đầu gậy. Y chờn vờn đến trước mặt đối thủ hòng cướp
lại Vân Thù, nhưng đều bị Tiêu Thiên Tuyệt đẩy lui.
Hơn mười chiêu trôi qua, chợt kiếm kích va nhau xoang xoảng. Thuyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.