CÔN LUÂN - Trang 264

ngực, ộc ra một vòi máu. Lương Tiêu không kịp tránh, quần áo vấy nhoe
nhoét cả. Bộ quần áo này do mẹ mua vải may cho hôm kia, mới mặc được
hai buổi, thằng bé uất quá suýt khóc, bật chửi:
- Đồ khốn bôi bẩn hết quần áo ta, đáng ăn quật. – đoạn nó trở đầu kiếm làm
roi, quất mấy phát vào mông đạo sĩ.
Ai ngờ đạo sĩ mặt đen cứ trợn tròn hai mắt, chẳng mảy may nhúc nhích.
Lương Tiêu rất ngạc nhiên, đá nhẹ vào chân hắn:
- Ê! Mũi trâu, không ho he gì nữa à?
Đạo sĩ mặt đen bị đá ngã khuỵu xuống, hai mắt vẫn trợn trừng. Lương Tiêu
rợn người, cau mày bảo:
- Lão mặt đen, đừng giả vờ mà dọa ta, ta không mắc lừa đâu, nói mau!
Bỗng dưng, sau lưng có tiếng cười gằn:
- Vớ vẩn, người chết còn nói năng sao được?
Lương Tiêu nghe giọng rất quen, ngoái cổ lại nhìn, trông thấy Tiêu Thiên
Tuyệt đang đứng giữa đường, con hổ đen ngồi bên cạnh. Thằng bé vừa
ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
- Lão đấy à! Lão chưa đi ư?
Tiêu Thiên Tuyệt không đáp, đưa mắt theo dõi cuộc đả đấu phía trước, lông
mày cau rúm. Lương Tiêu không còn gì để nghịch nữa, ngẫm nghĩ một tí
rồi hỏi:
- Lão già, sao lão biết hắn chết rồi?
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó gọi mình là “lão già”, rất không bằng lòng, bèn
lạnh lùng bảo:
- Nếu chưa chết sao hắn không đáp lời ngươi?
Lương Tiêu ồ lên, bật cười:
- Lão chưa đáp lời ta!
Tiêu Thiên Tuyệt nghe nó nói năng kỳ quặc, thoạt tiên không để ý, lát sau
sực nghĩ ra, bừng bừng nổi giận: “Thằng oắt này vòng vo tam quốc cốt để
chửi lão phu là người chết, có nhẽ đâu thế?” Lão quắc mắt nhìn Lương Tiêu
chằm chặp.
Lúc trước Lương Tiêu đã được chứng kiến thần uy của lão già, nay bị nhìn
trừng trừng như vậy cũng sờ sợ, nhưng cố tỏ ra điềm nhiên. Cứ thế mãi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.