CÔN LUÂN - Trang 321

- Con của ta, con không dám đuổi bắt ông hả? Ha ha, cái loại lộn giống
nhát gan như con thì chỉ hợp ở nhà bú vú mẹ thôi!
Giả như đó là cường địch cao thủ, họ Hà cũng nén lòng chịu đựng, nhưng
để một đứa trẻ con chưa ráo máu đầu chửi bới độc địa đến thế thì còn trời
đất nào nữa, hắn tím mặt, lao bổ tới thằng bé. Lương Tiêu co giò bỏ chạy,
Hà Tung Dương đuổi được mấy bước thì sực nghĩ ra, “Hỏng, thằng nhãi
này dụ ta đuổi để gã họ Tần kia có cơ hội nghỉ dưỡng, nếu hắn hồi phục
được ba thành công lực thì lão phu đâu còn đối địch nổi.” Nghĩ tới đây hắn
dịu mặt, lấy lại điềm tĩnh, nghĩ bụng không làm thì thôi, đã làm thì phải tới
nơi tới chốn, trước tiên bắt Tần Bá Phù, sau đó bắt đứa trẻ kia cũng không
muộn. Hắn liền xoay mình, Lương Tiêu vội vàng ném đá loạn xạ theo. Kể
ra thằng bé còn nhỏ, sức còn yếu, ném trúng cũng chẳng đau đớn là mấy,
nhưng để bị trúng, dù là một hòn, ngay trước mặt hạng cao thủ như Tần Bá
Phù thì thật mất thể diện, chưa kể còn phải nghe Lương Tiêu chửi bới rất
chối tai, Hà Tung Dương không chịu nổi, liền quát tháo ầm ĩ:
- Thằng khốn kiếp, lão tử phải đập cho mi một trận mới yên được, rồi băng
mình tới, quay xích sắt quật thẳng vào mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu vội
vàng giật lui, xích sắt đánh trúng một tảng đá ngay gần đấy, tóe lửa, đá bửa
làm đôi. Tần Bá Phù toát mồ hôi, nhúc nhắc dậy ứng cứu, song hai chân tê
nhũn, không đứng lên nổi, đành gọi:
- Nhóc con, không cần giúp ta, mau trốn đi!
Lương Tiêu vừa vắt chân lên cổ chạy vừa đáp trả:
- Giúp ngươi cái cóc khô gì! Hảo hán dám làm dám chịu, chính lão tử chặt
chân Mông Lợn, không dính dáng gì tới ngươi.
Thấy thằng bé gặp cơn nguy hiểm mà vẫn cãi láo như vậy, Tần Bá Phù tức
đến nổ mắt, chỉ muốn tóm được nó giáng cho mấy cái bạt tai.
Lương Tiêu chạy long tóc gáy, bỗng vấp phải một quân cờ ngã sấp mặt. Hà
Tung Dương guồng tới, khoa xích sắt quấn lấy chân trái nó. Trong lúc nguy
cấp, Lương Tiêu vung bảo kiếm chém về phía sau, kiếm gặp xích vang
keng keng. Hổ khẩu tướp máu, kiếm tuột tay bay văng vào đám cỏ rối đằng
xa. Giữa những tiếng keng keng, xích sắt cũng đứt mất một đoạn, nhả khỏi
chân Lương Tiêu. Hà Tung Dương không ngờ kiếm sắc như vậy, đứng ngẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.