CÔN LUÂN - Trang 339

các ngài nhìn Tây Hồ đi, trong hồ thường có nước… ha ha… nhưng hồ này
nước đâu? Chỉ toàn mồ hôi xương máu của dân thôi…
Bọn công sai cuống cả lên, xiết chặt xích vào cổ Trương Tam, buộc gã im
miệng, Trương Tam quằn quại vùng vẫy.
Thiếu nữ áo trắng dậm chân thét lớn:
- Tránh ra!
Sáu hán tử nọ cố sống cố chết ngăn cản, thiếu nữ vung tay bạt tai búa xua,
bọn họ vẫn không chịu để cô ta thoát. Trương Tam bị đám công sai lôi xềnh
xệch đi sáu bảy trượng, bỗng há miệng trợn mắt, người ngay đơ ra. Tên
trưởng toán ghé tay vào mũi gã thì thấy đã tắt thở rồi, hắn cau mày, lắc đầu
cười:
- Chắc là một thằng điên, rồi ngoảnh sang bảo đồng bọn. Con khỉ của thằng
này đâu? Đem ra vần cho chết mẹ nó đi, đỡ bị đứa dở hơi nào thu nhặt về
mà giở trò bậy bạ!
Đám công sai đồng thanh khen phải.
Thấy Trương Tam bị siết cổ chết, thiếu nữ tức giận vô cùng, lại nghe bọn
chúng đòi giết con khỉ, cô ta vội ngó quanh tìm thì không thấy con vật đó
đâu nữa.
Một kẻ la lên:
- Hình như thằng ăn mày nọ thừa lúc lộn xộn ẵm đi mất rồi!
Thiếu nữ chưng hửng, cô bé con thì sợ sệt thưa:
- Cô cô, con trông thấy thằng xấu xa đó ôm con khỉ chạy đi!
Khuôn mặt cô bé còn nguyên hai dấu tay đen nhẻm, thiếu nữ nhìn thấy lại
tức đầy một ruột, cao giọng hỏi:
- Thằng súc sinh ấy đi hướng nào? Ta phải lóc thịt lột da nó, đoạn dắt đám
thủ hạ chạy long xòng xọc tứ phía để truy tìm.
Lương Tiêu chạy được một thôi, không thấy ai đuổi theo, lại loáng thoáng
nghe tiếng Trương Tam và sai nha cãi cọ chửi bới, bụng rất lấy làm tò mò,
không nhịn được bèn lộn trở về, vừa lúc Trương Tam đang bị công sai nện
cho máu me đầy mặt, mọi người đều chăm chú theo dõi. Con khỉ con thì
nép mình ở một bên, không mảy may nhúc nhích, chỉ có cặp mắt rực lửa
quay quay đảo đảo. Lương Tiêu mừng húm, im lìm lần đến, nhân lúc mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.