CÔN LUÂN - Trang 341

đã nhảy tót xuống hồ. Thiếu nữ áo trắng nhăm nhăm đuổi theo, thấy vậy
bèn dừng bước.
Lương Tiêu bơi oàm oạp như cá chép. Ra xa chừng năm sáu trượng, không
ai đuổi theo, nó mới trở mình trồi lên, quay mặt về phía bờ ngoác miệng
chửi:
- Con mụ nanh nọc! Có giỏi xuống đây xem bố mày xử lý mày ra sao!
Thiếu nữ là con nhà quyền quý, nào đã bị ai nói nặng nói nhẹ bao giờ, nghe
vậy choáng người thét:
- Ngươi… ngươi mắng… mắng ta là gì?
Lương Tiêu ỷ vào việc thiếu nữ không biết bơi, cứ hoa chân múa tay loạn
xạ, đắc ý rủa:
- Con nanh nọc, con nanh nọc…
Thiếu nữ đỏ bừng mặt, ngượng quá hóa giận:
- Thằng súc sinh, ngươi… ngươi làm người ta tức chết! Cô nới áo tháo đai,
chuẩn bị nhảy xuống. Đám tùy tùng phát hoảng, cố sức ngăn cản:
- Không được, thiếu chủ không biết bơi, đừng mắc lừa thằng lỏi đó.
Cô gái nghĩ cũng phải, bèn ra lệnh:
- Vậy được, các ngươi xuống bắt nó!
Sáu người nghệt mặt, nhưng lệnh chủ khó cưỡng, đành cởi áo thoát hài
nhảy xuống nước. Họ là hảo thủ võ công, nhưng bơi lội chỉ vào dạng tầm
tầm. Lương Tiêu lớn lên ở Bạch Thuỷ Loan, đầm sâu suối cạn trong vịnh
thân thiết với nó như phòng ngủ vậy, lúc này thấy đám người lớn vụng về
loay hoay, nó không lùi mà lại tiến tới đón. Bảy người xoay trở vùng vẫy
trong hồ, khiến làn nước xanh biếc sủi lên như sôi.
Giỡn họ một lúc, Lương Tiêu thình lình trườn ra. Sáu người tái mặt giữ thắt
lưng, lúc lắc chìm xuống. Thiếu nữ áo trắng giật mình hỏi:
- Sao thế? Có bị thương không?
Một đại hán cố sức ngoi đầu lên đáp:
- Không… khực…
Thiếu nữ hỏi:
- Thế các ngươi làm sao vậy?
Đại hán đó sặc hai ngụm nước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.