CÔN LUÂN - Trang 38

Văn Tĩnh ăn tát, đầu quay mòng mòng, ngồi ngẩn ra, năm dấu ngón tay in
rành rành trên má trái. Bốn người kia bàng hoàng tức giận, Nghiêm Cương
đập bàn đứng bật dậy thét: “Con nanh nọc kia, ăn của người ta còn đánh
người ta, đâu ra cái lối như thế?”

“Ấm ức hả?” Thiếu nữ cười nhạt: “Cô nương đây xưa nay đánh người
không cần lề lối gì hết.” Nói chưa dứt lời, cô ta lại trở tay, tát vào mặt Văn
Tĩnh cái nữa.
Văn Tĩnh luyện võ đã nhiều năm, tuy công phu chẳng ra gì nhưng lúc nãy
trúng bạt tai chỉ vì không đề phòng, lần này thấy cô gái tiếp tục vung tay
đến, gã vội bật ngửa người về phía sau.
Động tác của gã rất nhanh, nào ngờ bàn tay thiếu nữ như bóng theo hình,
cũng áp sát tới. Sau một tiếng đanh gọn, má phải Văn Tĩnh lại hiện rõ dấu
tay. Hai má hai vết, trông thật hoàn hảo.
Nghiêm Cương nổi trận lôi đình, nhún tay xuống bàn, tung mình lên theo tư
thế chim ưng bắt thỏ, vượt qua cái bàn bát tiên, vung tay tát vào mặt thiếu
nữ.
Thấy bàn tay to tướng của y sắp vỗ tới, thiếu nữ mỉm cười, không né mình,
chỉ khum năm ngón tay lại giống hình búp hoa, chầm chậm đưa lên trước
ngực.
Nghiêm Cương quăng tay đi nửa chừng, thấy gương mặt thiếu nữ kiều
diễm, nhủ thầm: “Cái mặt đẹp này mà hằn dấu ngón tay thì thực là tội
nghiệt của ta.” Y chợt mềm lòng, giơ cánh tay lên, biến chưởng thành trảo
chụp sang tóc cô gái.

Đúng lúc Nghiêm Cương biến chiêu, năm ngón tay như đoá ngọc lan trắng
đã xoè bung ra. Phập một tiếng, nghe bàn tay đau nhói, Nghiêm Cương liền
tung chân đá lăng tới. Thiếu nữ phất tay áo, quạt lên mắt cá chân y. Cảm
thấy như đá trúng phiến sắt, y bèn lật chân về, làm chiếc bàn bát tiên gãy
răng rắc, rồi giơ tay phải lên xem, thấy năm lỗ thủng máu tươi chảy ào ạt,
lòng vừa kinh hãi vừa giận dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.