CÔN LUÂN - Trang 39

Thiếu nữ bĩu môi: “Ta định phế cánh tay ngươi cơ đấy, chẳng ngờ ngươi
thông minh, biết biến chiêu nửa chừng.”
Nghiêm Cương lã chã mồ hôi hiểu ra, nhờ thương hoa tiếc ngọc, cánh tay y
mới không bị huỷ vì năm ngón tay kia xuyên qua.
“Ta tưởng ai?” Nghiêm Cương nghe tiếng, ngoảnh đầu nhìn, thấy Bạch
Phác đang chậm rãi đứng lên: “Thì ra là môn nhân ‘Hắc Thuỷ’.”
Thiếu nữ cười: “Ngươi nhận ra công phu của ta à?”
“Như Ý Ảo Ma thủ đúng không?” Bạch Phác điềm tĩnh nói: “Tất nhiên là
Bạch mỗ nhận ra.”
Thiếu nữ dảu môi: “Vậy thì nhất định ngươi biết sư phụ ta rồi!”

Bạch Phác gật đầu: “Nước đen2 cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ. Ta biết
chứ.” Y vừa dứt lời, trừ Văn Tĩnh, ba người kia

đều biến sắc.
Thiếu nữ vui vẻ nói với người áo đen: “Sư huynh! Sư phụ mình quả thực
rất nổi tiếng!”
Người áo đen tỏ vẻ cao ngạo. “Lẽ tất nhiên.”

Thiếu nữ tươi tỉnh nói: “Sư phụ đã dạy, kẻ nào làm mếch lòng chúng ta,
phải cho kẻ đó nếm mùi lợi hại. Nhưng thấy ngươi biết đến uy danh của sư
phụ, ta tha cho các ngươi lần này!”
Văn Tĩnh buột miệng kêu lên: “Rõ ràng là cô gây sự trước mà!”
“Không phục hả?” Thiếu nữ giơ nắm tay: “Sư phụ đã dạy, hễ muốn thì cứ
việc đánh bất cứ kẻ nào trên đời. Nếu ngươi ấm ức, chúng ta lại đấu lần
nữa.”
Nói tới đánh nhau, Văn Tĩnh liền nhũn như con chi chi, làu bàu: “Sư phụ cô
là hoàng đế chắc!”
Thiếu nữ nói: “Ngay hoàng đế của Đại Mông cổ, sư phụ ta cũng không coi
vào đâu.”
Văn Tĩnh nghe vậy, thắc mắc hỏi: “Thế sư phụ cô là thần tiên thượng giới
à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.