CÔN LUÂN - Trang 40

Thiếu nữ nói át đi luôn: “Cũng gần gần như vậy.”
Bạch Phác cười nhạt: “Chẳng rõ hai vị đến Thục có việc gì?”
“Sư huynh đến giết người, còn ta đi theo xem cho vui…”
Lúc ấy, đám thực khách đã chạy sạch từ lâu, tiểu nhị và chủ quán đang run
như cầy sấy nấp sau quầy, nghe tới hai từ ‘giết người’, hồn xiêu phách lạc,
vãi cả ra quần.
“Giết người, có phải là giết người ở trước Thần Tiên độ không?” Bạch Phác
đổi giọng.

Thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
“Há?” Mặt tái xám, Bạch Phác gằn từng tiếng: “Hay lắm!”
Y từ từ quay sang, nói với người áo đen: “Các hạ tính toán chặt chẽ, nhưng
đi sai một nước.”
Mắt người kia loé lên lạnh lùng, không nói năng gì, nhìn Văn Tĩnh chằm
chằm.
Bạch Phác nói: “Kế đó gọi là lấy mận thay đào, ngươi giết kẻ thế thân mà
thôi, đây mới chính là Hoài An vương đích thực.”
Lương Thiên Đức thấp thỏm nghĩ: “Nói thế là dồn Văn Tĩnh vào đường
cùng rồi.”
“Ồ!” Thiếu nữ sực hiểu: “Thì ra các ngươi cùng một giuộc với tên vương
gia chó chết của nhà Tống kia! Hừ, dám dùng đồ giả để lừa bọn ta.” Rồi
hầm hầm nhìn Văn Tĩnh: “Ngươi là cái tên vương gia chó chết đó hử?”
Văn Tĩnh cả kinh, luống cuống đáp: “Tôi không phải là chó, làm sao là
vương gia chó chết được?” Thiếu nữ nghe vậy hơi ngẩn người.
“Thế à?” Người áo đen thong thả đứng dậy, lạnh lùng nói: “Bất kể thật giả,
giết thêm lần nữa.”
“Ha.” Bạch Phác bật cười: “Các hạ ăn to nói lớn lắm, liệu giết nổi không?”

Thiếu nữ bừng bừng tức giận: “Hừ! Tên thối tha này dám nắn gân ta. Cho
ngươi về chầu Diêm vương rồi hãy hay.” Cô ta gẩy một chiếc ghế đẩu lên,
đá về phía Bạch Phác. Bạch Phác vỗ bật đi. Thiếu nữ lại phóng tay tới. Biết
hai tay cô ta chạm đến người là đứt gân gãy cốt, Bạch Phác lùi ngay lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.