CÔN LUÂN - Trang 389

Hoa Mộ Dung xòe bốn ngón tay ra bảo:
- Thiên hạ tàng long ngọa hổ, theo ta được biết, có ít nhất bốn người không
thua lão ấy.
Lương Tiêu chăm chú nghe. Hoa Mộ Dung cười tiếp:
- Có điều, họ không mát tính như Tần đại ca và ca ca ta đâu. Nếu ngươi đến
gặp, họ không đời nào thèm thu đồ khỉ nghịch ngợm như ngươi làm đồ đệ
cả.
Lương Tiêu rối rít:
- Đừng có dềnh dàng, nói mau nói mau.
Hoa Mộ Dung cười cười rồi nghiêm chỉnh nói:
- Người thứ nhất là một đại cao thủ ở hải ngoại, tinh thông võ công thiên
hạ…
Lương Tiêu kinh ngạc, buột miệng cắt ngang:
- Tinh thông võ công thiên hạ, thế hóa ra là biết cả Thái Ất phân quang
kiếm à?
Hoa Mộ Dung cau mày:
- Đời nào.
Lương Tiêu vặn:
- Đã không biết thì sao có thể nói là tinh thông võ công thiên hạ?
Hoa Mộ Dung tự biết mình nói sai, ngượng nghịu bảo:
- Thằng ranh này chỉ giỏi vặn vẹo người khác. Ta nói ông ấy tinh thông hết
võ công thiên hạ chẳng qua chỉ để nhấn mạnh rằng ông ấy biết rất nhiều thứ
võ công. Kiểu như bảo ngươi ương ngạnh hư đốn nhất trần đời, đâu có
nghĩa là trên đời này không còn ai hư đốn ương ngạnh hơn ngươi?
Lương Tiêu làm gì không biết Hoa Mộ Dung châm chích mình, nhưng chưa
nghĩ ra nên phản bác thế nào, vì dù đáp hay không đáp thì cũng thành tự
nhận mình là kẻ hư đốn ương ngạnh. Nó bĩu môi ấm ức.
Hoa Mộ Dung chiếm được ưu thế, ngấm ngầm đắc ý, lại tiếp:
- Người thứ hai, là một nhà sư…
Lương Tiêu sực nhớ lại một chuyện. Hoa Mộ Dung nhận ra sự biến đổi trên
khuôn mặt nó, gật đầu cười:
- Đúng, chính là hòa thượng lang bạt đấu cờ với Tần đại ca đấy. Nhưng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.