CÔN LUÂN - Trang 388

mẹ ưng thuận để anh truyền cho nó thì một mình nó học cũng có tác dụng
gì đâu?
Hoa Thanh Uyên cau mày:
- Nói cũng phải!
Lương Tiêu ngẫm nghĩ rồi đề xuất:
- Không ngại, chỉ cần chú đồng ý dạy, sau này tôi có vợ, sẽ cùng luyện
với…
Hoa Mộ Dung mắng:
- Nói không biết ngượng mồm!
Lương Tiêu gân cổ cãi:
- Có gì mà ngượng? Cha… cha mẹ tôi cũng cùng luyện võ đấy.
Hoa Thanh Uyên hỏi:
- Cha mẹ con hiện ở đâu?
Lương Tiêu nín thinh.
Đoán chừng thằng bé có nỗi khổ khó nói, Hoa Thanh Uyên cũng không ép
uổng, chỉ bảo:
- Không kể thì thôi vậy. Ta hỏi câu này: con có đồng ý về ở với chúng ta
không?
Lương Tiêu ngẩng đầu lên:
- Chú bằng lòng dạy tôi kiếm pháp thì đi đâu cũng được.
Hoa Mộ Dung dọa:
- Học công phu là gặp nhiều vất vả lắm đấy.
Lương Tiêu ưỡn ngực:
- Khổ tới mức nào cũng chịu được.
Thấy Lương Tiêu đồng ý ở lại, Hiểu Sương vui mừng khôn xiết.
Mọi người chuyện trò một lúc. Lương Tiêu lại hỏi:
- Hoa đại thúc, nếu đơn đả độc đấu thì chưa có ai thắng được Tiêu Thiên
Tuyệt à?
Hoa Mộ Dung bĩu môi:
- Không hẳn đâu.
Lương Tiêu thắc mắc:
- Là sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.