CÔN LUÂN - Trang 386

Lương Tiêu cay mắt, cúi đầu không đáp. Hoa Mộ Dung thấy nó ngoan
ngoãn bất thường thì rất lấy làm lạ, “Phải chăng vừa rồi suýt lâm nguy nên
sợ quá…” Nàng đâm mủi lòng, không cười nói gì nữa.
Hai người phóng ngựa đi một lúc, gặp cỗ xe đang dừng xa xa bên đường
cái quan. Họ chưa lại gần, từ trong rừng Hiểu Sương đã trông thấy và lao
bổ ra, ôm choàng lấy cổ cô mình, nhưng mắt thì nhìn Lương Tiêu, mặt mày
tươi rói, cười chúm chím chào:
- Tiêu ca ca!
Lương Tiêu nghe cô bé xưng hô thân thiết thế thì đỏ mặt, cúi đầu ừ khẽ.
Hiểu Sương lại nói:
- Em cứ tưởng không bao giờ được gặp anh nữa!
Lương Tiêu càu nhàu:
- Không bao giờ gặp nữa? Rủa tớ chết đi à?
Cô bé chưng hửng. Hoa Mộ Dung trừng mắt với Lương Tiêu, đoạn bảo
cháu gái:
- Hiểu Sương, thằng ranh này là đồ vong ân bội nghĩa, có biết tốt xấu gì
đâu. Con cứ mặc kệ nó.
Ba người đi vào rừng. Hoa Thanh Uyên đang ngồi xếp bằng. Thấy Lương
Tiêu vẫn lành lặn, y mỉm cười rạng rỡ. Lương Tiêu ngần ngừ một thoáng
rồi hỏi:
- Vết… vết thương của ông còn đau không?
Hoa Thanh Uyên cười:
- Nhờ cậu lấy được thuốc giải, chỉ một dạo nữa là không hề hấn gì nữa đâu.
Lương Tiêu nghĩ bụng, “Nếu không phải vì tiễn tôi, chắc ông cũng không
ra khỏi thành chuyến ấy, càng không phải đụng đầu với bọn người xấu! Tôi
có mất mạng thì cũng phải lấy được thuốc giải cho ông.”
Lương Tiêu nghĩ vậy nhưng không thổ lộ, lại nói sang chuyện khác:
- Hoa đại thúc, kiếm pháp của chú lợi hại lắm, khiến bọn ác độc đó không
có cả cơ hội đánh trả nữa!
Thằng bé cùng Hoa Thanh Uyên trải qua hoạn nạn, bỗng chốc thấy gần gũi,
ba chữ “Hoa đại thúc” bật ra rất tự nhiên.
Hoa Mộ Dung cằn nhằn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.