CÔN LUÂN - Trang 387

- Cái đó cố nhiên. Lộ kiếm pháp ấy là Thái Ất phân quang, dùng để đối phó
với lũ khốn kiếp ấy chẳng khác nào giết gà mà dùng đến dao mổ trâu.
Lương Tiêu sáng mắt, vội hỏi:
- Vậy nhất định là thắng được Tiêu Thiên Tuyệt chứ?
Hai anh em họ Hoa đưa mắt nhìn nhau, cau mày trầm ngâm chốc lát, xong
Hoa Thanh Uyên nói:
- Ta chưa có may mắn chứng kiến võ công của Tiêu Thiên Tuyệt. Nhưng
mà, năm xưa quả thực có người đã dùng lộ kiếm pháp này đấu với ông ta
một lần…
Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Lương Tiêu nôn nóng hỏi:
- Thắng chứ ạ?
Hoa Thanh Uyên lắc đầu:
- Thái Ất phân quang kiếm tuy áp chế được công phu Hắc Thuỷ của Tiêu
Thiên Tuyệt, nhưng không thể giết chết ông ta, y thở dài. Thêm vào đó, sở
học của cùng một môn phái mà do những người khác nhau sử ra thì cảnh
giới đã khách nhau rồi. Hai đại cao thủ đấu với Tiêu Thiên Tuyệt năm xưa,
võ công cao gấp mười lần ta, song cũng chỉ thắng họ Tiêu tầm một chiêu
nửa thức thôi.
Lương Tiêu nghĩ ngợi một hồi, chợt hỏi:
- Hoa đại thúc, chú có thể dạy tôi kiếm pháp này không?
Hoa Thanh Uyên chưa đáp, Hoa Mộ Dung đã chen vào:
- Không được.
Lương Tiêu tái mặt, nghiến răng nghiến lợi, quay mình bỏ đi. Hoa Thanh
Uyên vội níu lấy nó, song y bị thương chưa khỏi, người còn yếu mệt, bị lôi
theo thằng bé suýt ngã nhào. Lương Tiêu đành đứng lại. Hoa Thanh Uyên
trừng mắt với em gái, rồi ôn tồn bảo:
- Lương Tiêu, con đừng vội. Chỉ vì ta không có quyền quyết định là liệu có
được phép dạy con hay không…
Lương Tiêu ngẩn người. Hoa Thanh Uyên lại nói:
- Nếu con thực lòng muốn học, ta sẽ xin giúp…
Hoa Mộ Dung xen vào:
- Thế vẫn không ổn. Lộ công phu này cần hai người hợp sức thi triển, dẫu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.