CÔN LUÂN - Trang 398

- Cá mà xa nước thì cá sống sao nổi.
Lương Tiêu cười nhạt:
- Nói hay nhỉ, dễ thường em không ăn cá đấy?
Hiểu Sương ngẩn người, mặt đỏ như gấc chín:
- Em ăn chứ, nhưng mà… nhưng mà… Thấy thương thương…
Lương Tiêu lườm một cái sắc lẻm, càu nhàu trong bụng, “Ông bố thì quá
tốt, cô con cũng tốt quá.”
Đồng lão tam hỏi:
- Thanh Uyên! Đứa trẻ kia là ai thế?
Nghe ra giọng lão không có gì tốt lành, Hoa Thanh Uyên ngần ngại đáp:
- Nó tên là Lương Tiêu. Tần đại ca đem nó tới Lâm An.
Đồng lão tam hỏi:
- Võ công của nó là do ngươi dạy hả?
- Không đâu. Hoa Thanh Uyên lắc đầu.
Đồng lão tam hừ mũi:
- Đấy là Như Ý Ảo Ma thủ của Tiêu Thiên Tuyệt, cỡ ngươi không dạy nổi
thật.
Lương Tiêu bụng bảo dạ, “Lão già mắt cú, ta chỉ để lộ nửa chiêu mà lão
cũng nhận ra ư?”
Hoa Thanh Uyên ngớ người, toan quay lại hỏi Lương Tiêu, chợt thấy Đồng
lão tam giật móc câu lên mắc vào vách đá rồi tung mình ra như một cánh
hạc lớn màu xám, áp sát vách núi băng băng trượt xuống, dây câu mau
chóng duỗi hết ra. Gần tới nơi, thình lình lão già ném cần câu đi, lộn nhào
một cái đáp xuống bờ đầm, lắc mình đến trước mặt Lương Tiêu, khoằm các
ngón tay chộp cứng lấy ngực thằng bé, trảo pháp rất tinh vi ảo diệu. Lương
Tiêu nổi giận:
- Thằng khọm già, ngươi tóm ta làm gì?
Nghe chửi, Đồng lão tam choáng người tái mặt một lúc mới hỏi được:
- Tiểu tử, mày là học trò Tiêu Thiên Tuyệt phải không?
Lương Tiêu hầm hầm hỏi lại:
- Ai là học trò của cái quân khốn kiếp ấy?
Xong nó phùng má nhổ nước bọt đánh toẹt. Đồng lão tam vội hất đầu tránh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.