CÔN LUÂN - Trang 399

Hoa Thanh Uyên hốt hoảng chực chạy lên khuyên giải, nghĩ thế nào lại
dừng bước, đưa mắt cho em gái, ra hiệu bảo nàng can ngăn. Hoa Mộ Dung
thì vẫn ấm ức vụ Lương Tiêu làm mình đuối lý lúc cãi cọ ban nãy nên chỉ
giương mắt nhìn, mong thằng bé bị hành hạ cho hả cơn giận nên không nói
năng gì, rắp tâm xem nó chịu nhục một phen.
Một già một trẻ đấu mắt hồi lâu, cuối cùng Đồng lão tam dịu nét mặt, thả
Lương Tiêu ra, cau mày hỏi:
- Thằng nhỏ, vì sao mày gọi Tiêu Thiên Tuyệt là quân khốn kiếp?
Lương Tiêu đáp:
- Thì đúng lão ta là quân khốn kiếp mà!
Đồng lão tam càng thêm ngạc nhiên, tự nhủ nếu Lương Tiêu là hàng con
cháu Tiêu Thiên Tuyệt thì không đời nào thóa mạ như thế. Lão thần người
suy nghĩ. Nhè lúc đối thủ phân tâm, Lương Tiêu cắn luôn một phát vào mu
bàn tay lão già. Họ Đồng giật nảy, vội vã vận kình. Nội công lão thâm hậu,
răng Lương Tiêu bị chấn ngược đau điếng, nhưng nó gàn bướng, khư khư
không buông. Đồng lão tam khó khăn lắm mới rảy được thằng bé ra, lưng
bàn tay đã in một dấu răng rớm máu. Vừa cáu kỉnh vừa kinh ngạc, lão
mắng mỏ:
- Thằng ngớ ngẩn, mày điên à?
Lương Tiêu hằm hè nói:
- Ngươi mà còn bảo ta là học trò Tiêu Thiên Tuyệt, ta cắn rụng tay ngươi
cho mà xem!
Đồng lão tam cau đôi mày rậm, tức giận hỏi:
- Ngươi không phải là môn nhân hắn ta, vì sao lại học công phu của hắn?
Lương Tiêu trợn mắt:
- Thì dính dáng gì đến ngươi!
Đồng lão tam sầm mặt hăm dọa:
- Ngươi mà không nói rõ, đừng hòng đi qua Thạch Trứ phong này.
Lương Tiêu lấy sức húc đầu vào lão ta, nhưng da thịt Đồng lão tam cứng
như thép đúc, không mảy may sây xước, Lương Tiêu húc mấy lượt thì đầu
váng mắt hoa, lảo đảo suýt ngã.
Đằng xa bỗng có tiếng cười khà khà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.