CÔN LUÂN - Trang 429

nghe ra như oán như sầu phải chăng? Cứ khoan nhặt thế một hồi, cuối cùng
âm thanh lặng tắt. Mọi người bàng hoàng nhận ra, sáu dây đàn đã đứt hết tự
bao giờ.
Người đàn bà áo thâm ngơ ngẩn nhìn dây đàn đứt hồi lâu, thầm nhủ, “Ly
Sầu dẫn ơi Ly Sầu dẫn, đàn mãi cũng chỉ gánh lấy đau thương đứt ruột mà
thôi.” Bà nhói tim, đẩy dao cầm sang một bên, ngước nhìn lên, bắt gặp
Lương Tiêu đầm đìa nước mắt, bà bỗng ồ một tiếng, bụng bảo dạ, “Nó còn
nhỏ vậy mà cũng hiểu được tiếng đàn ư?”
Mọi người thấy Lương Tiêu giọt vắn giọt dài, thảy đều kinh ngạc. Hoa Mộ
Dung hỏi:
- Vì sao ngươi khóc?
Lương Tiêu nghe hỏi bừng tỉnh, vội vàng chùi nước mắt, cao giọng đáp:
- Có ma nào khóc đâu, mắt… mắt lão tử vướng hạt bụi.
Hoa Mộ Dung cười thầm, đoạn bắt bẻ:
- Nói dối mà không biết cách, ai ở đây cũng trông thấy ngươi khóc mà.
Lương Tiêu thẹn quá hoá giận, chửi vung lên:
- Ừ ta khóc đấy! Khóc cho chết cụ cô đi!
Hoa Mộ Dung nổi giận vung quyền. Người đàn bà áo thâm mỉm cười khoát
tay, cô gái đành hạ nắm đấm xuống, trừng mắt hậm hực nhìn Lương Tiêu.
Bà nọ chăm chú ngắm thằng bé, cười hỏi:
- Hiểu Sương cứ nhắc Tiêu ca ca mãi, ra là ngươi đó phải không?
Lương Tiêu liếc nhìn Hiểu Sương, gật đầu. Người đàn bà bèn vẫy tay bảo:
- Lại đây nào!
Thấy thái độ bà ta thân thiện, vả chăng mọi người không ai ngăn cản gì,
Lương Tiêu bèn bước tới. Thình lình, người đàn bà vụt thò hữu thủ ra, bàn
tay mềm như một cánh bướm lớn màu trắng phất vào huyệt Khúc trì nơi
khuỷu tay thằng bé. Lương Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, lập tức thi triển
Đàn tự quyết trong Như Ý Ảo Ma thủ, ngửa tay co ngón lại rồi búng vào
mạch môn người đàn bà. Trước đây Tiêu Thiên Tuyệt đã dùng chiêu này
đâm mù mắt Vân Vạn Trình. Công lực Lương Tiêu còn non, nhưng chiêu
thức rất tinh diệu, rất đáng chú ý.
Người đàn bà mỉm cười, bàn tay chấp chới như bướm lượn nhành hoa, lướt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.