CÔN LUÂN - Trang 43

Mọi người thầm nghĩ, “Ả này thật rắc rối.”
Người áo đen lắc đầu: “Ngọc Linh, đừng xen vào!” Y nhìn thẳng Bạch
Phác: “Ngươi dùng đao?”
Bạch Phác nói: “Ta dùng cây quạt này.” vừa nói vừa nhủ thầm: “Ta đoán
quả không sai, người này là đồ đệ của lão quái vật đó, tự phụ phách lối,
cũng may, cũng may, chứ y và con ranh kia mà liên thủ thì chắc không ổn.”
Tiêu Lãnh nhíu mày, “Ngươi nên dùng kiếm.”
Bạch Phác mỉm cười: “Quạt gấp là đủ.” Tiêu Lãnh chực nổi cơn thịnh nộ,
bỗng thiếu nữ lên tiếng: “Ta cũng dùng đao.” rồi rút một thanh đoản đao
xanh óng ánh ra khỏi tay áo.
Tiêu Lãnh cau mày: “Em định làm gì?”
“Rõ ràng y là đối thủ của em, anh lại tranh với em.” Cô ta cong môi: “Hôm
nọ ở Thần Tiên độ, anh im ỉm làm một mình, lần này em cũng phải giết
người mới được.”
Tiêu Lãnh dở khóc dở cười “Sát nhân phóng hoả là việc của đàn ông. Sư
phụ bảo em đi theo chỉ để mở rộng tầm mắt thôi, đâu có muốn em ra tay
cùng ta.”
“Hừ, anh với sư phụ đều thích giết người như vậy, nhất định giết người là
một việc thú lắm.” Thiếu nữ khăng khăng: “Em phải thử xem.”
“Em…” Tiêu Lãnh chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Bạch Phác kinh hãi, bụng bảo dạ: “Con ranh này võ công cao cường,
Nghiêm Cương và Đoan Mộc liên thủ cũng chưa chắc giành phần thắng,
nếu ả không thuận theo quy tắc đơn đả độc đấu thì thật gay go.”
“Em bướng bỉnh như vậy, không sợ ta đánh đòn ư?” Tiêu Lãnh bực bội.
Thiếu nữ nghênh mặt: “Anh dám?”
Lập tức, một chấm sáng xanh loé lên trong tay Tiêu Lãnh. Ngoài Bạch
Phác, chưa ai nhìn rõ động tác y thế nào, ngọn đao màu lam thẫm đã phụt
ra khỏi bao lụa đen, vạch một đường vòng cung kỳ dị ngang qua không
trung, găm đến cổ họng thiếu nữ.
“Ta nói được là làm được.” Tiêu Lãnh lạnh lùng.
“Anh có giỏi thì giết em đi.” Thiếu nữ uất ức, giàn giụa nước mắt, dấn
bước tới, mặc lưỡi đao vẫn kê sát ở cổ: “Anh giết em đi, đằng nào sư phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.