CÔN LUÂN - Trang 439

Hoa Thanh Uyên không đợi y nói hết, trầm giọng ngắt lời:
- Chết thì chết, bất tất nhiều lời.
Rồi nhìn Hoa Hiểu Sương một cái, trong mắt suất hiện thần sắc thống khổ,
cao giọng nói:
- Sương nhi, gia gia đối với con không tốt, từ khi con sinh ra đã mắc trọng
bệnh, bây giờ lại rơi vào tay cường tắc, gia gia … gia gia …
Nói đến đấy âm thanh tắc nghẹn, trong mắt xuất hiện lệ quang, Hoa Hiểu
Sương khóc không thành tiếng, người bỗng run lên một cái, có vẻ như đã
ngất đi. Hoa Mộ Dung nghiến răng hạ kiếm xuống, hét lên:
- Thoát Hoan, ta đi với ngươi … mau tha cho cha con họ.
Hoa Thanh Uyên kinh hãi nói:
- A Dung, đừng có nói bậy.
Hoa Mộ Dung cười thảm một tiếng, im lặng không nói. Thoát Hoan hai mắt
đảo đi đảo lại trên người cô, cười lớn nói:
- Người Hán nói đúng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mĩ nhân đây là
nữ trung hào kiệt, khiến bổn vương càng tôn kính, bổn vương nhất định sẽ
thương yêu nàng, quyết không bạc đãi. Ha ha, A Than, thỉnh mĩ nhân qua
đây.
A Than dạ một tiếng nhưng chưa dám bước lên, nhìn Hoa Mộ Dung lộ vẻ
do dự, Hoa Mộ Dung nhắm chặt hai mắt, đôi dòng lệ tuôn ra trên má. Thoát
Hoan thấy A Than tỏ vẻ chần chừ, bất giác tức giận nói:
- Sao ? Hàng ngay ngươi lớn tiếng lắm mà, hôm nay chỉ có việc cỏn con đã

Nói chưa xong, đột nhiên sống lưng lạnh toát, toàn thân cứng đờ ra, trên cổ
xuất hiện thêm một thanh kiếm kề vào, lại nghe Lương Tiêu đứng phia sau
đang cười hi hi, sau đó tay bị bóp một cái, Hiểu Sương đã bị gã đoạt lại. Lại
nghe Lương Tiêu cười cười nói:
- Hiểu Sương, muội giả vờ giống thật, lừa được tất cả bọn chúng.
Hiểu Sương vừa sụt sịt vừa nói:
- Tiêu ca ca, muội … muội … không giả vờ, muội thấy gia gia bị trọng
thương, trong lòng lo lắng, không nhịn được khóc lên.
Lương Tiêu không nhịn được nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.