CÔN LUÂN - Trang 566

trước, trước lúc đệ ấy tự tận đã đi tìm ngươi, có đúng hay không?
Ánh mắt mọi người đều nhìn về Hoa Vô Xuy, Hoa Vô Xuy mục quang lóe
lên, một lúc lâu mới nói:
- Không sai. Hắn đúng là đã tìm ta, nói với ta nhiều lời vô lễ.
Bà vốn rất không muốn nói ra việc này, nhưng trước tình thế như vậy,
không thể không nói cho rõ ràng minh bạch.
Đồng Chú sắc mặt chuyển trắng, nhìn trời cười lớn hai tiếng, hận thù nói:
- Như vậy, ngươi lúc đó đã không lưu tình, la mắng Thu Sơn một trận có
phải không?
Hoa Vô Xuy đáp:
- Đó là lẽ dĩ nhiên. Chỉ bất quá, vì thanh danh của Thu huynh, ta thủy
chung không nói ra.
Đồng Chú lại cười to một tràng dài, cười rồi lại cười, mắt chợt rơi lệ, rít
giọng nói:
- Thanh danh, hắc hắc, thanh danh, sợ đó chỉ là vì thanh danh của Hoa Vô
Xuy ngươi. Thu Sơn đối với ngươi một lòng yêu thương, trời cao chứng
giám, ngươi đối với đệ ấy lại ác độc như vậy. Đáng thương Thu Sơn tài hội
họa thế gian có một, lại bị hủy trong tay của người đàn bà bạc tình phụ ơn
như ngươi...
Trong bát hạc, Đồng Chú và Thu Sơn gần gũi nhau nhất, đối với cái chết
của Thu Sơn vô cùng đau khổ, nói xong lệ đã tuôn đầy má, bỗng nghiến
răng nói:
- Hoa Vô Xuy, sáu năm trước, khi biết tin Thu Sơn chết lão phu đã hạ trọng
thệ, chưa lật đổ Hoa gia thì tuyệt đối không bỏ cuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.