CÔN LUÂN - Trang 640

đường bộ, chúng ta đi đường thuỷ, tam thúc quen hành sự một mình một
đường. Lại nói cha nào con nấy , hừ, nếu chẳng phải thằng con quý tử của
anh thấy sắc đẹp nảy ý đồ, ra tay yếu ớt thì đâu bị người ta ra nông nỗi này?
Cái giọng vừa thô vừa to đó nói:
- Thế nào là cha nào con nấy? Cô thử nói xem, bao nhiêu năm qua ta đối xử
không tốt với cô ở chỗ nào?
Nữ tử đó hừ lạnh nói:
- Nói ra thì bất tiện, chứ năm đó anh vừa nhìn thấy tôi chẳng phải đã trợn
mắt há miệng ra, nước trà đổ hết cả ra tay đó sao, còn không biết…
Giọng nói vừa thô vừa to kia dường như hơi quẫn bách, vội ngắt lời, nói:
- Nhị nương, việc đó mà cô cũng nói ra trước mặt người khác làm gì?
Nữ tử lại hừ một tiếng, vừa định châm biếm tiếp, chợt nghe trong khoang
thuyền bên mình truyền lại tiếng rên rỉ nho nhỏ, nữ tử đó thất thanh kêu
lên:
- Trời ơi, lại phát tác rồi. Đại Lang, nếu vẫn không có cách gì thì Tinh nhi
chỉ sợ… chỉ sợ khó qua được đêm nay…
Nói xong lại khóc thút thít.
Giọng vừa thô vừa to đó hơi trầm ngâm, nói:
- Ta có cách, Nhị nương, cô ở lại trên bờ, lái thuyền đâu, ra khơi.
Nữ tử đó ngạc nhiên nói:
- Anh định làm gì?
Giọng thô ráp đó nói:
- Cô đừng quan tâm, tạm thời chờ đợi.
Nói xong liền vội giục lái thuyền chống thuyền rời bờ. Không lâu sau
thuyền đã ra đến giữ sông, chỉ còn cách thuyền mà Lương Tiêu và Minh
Quy thuê rất gần, chỉ thấy trên chiếc thuyền đó ánh lửa chớp lên, trong
khoang thuyền đã đốt đèn, vì rèm thuyền đã cuốn lên một nửa nên có thể
nhìn rõ tình hình trong khoang thuyền. Chỉ thấy trên đệm gác một cái chân
người, từ đầu gối trở xuống đều xanh lét, da thịt sưng phồng lên, nhìn to
hơn chân người bình thường nhiều.
Lại nghe một nam tử nhỏ tuổi nói:
- Cha, người… người cầm đao làm gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.