CÔN LUÂN - Trang 680

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Chương 2 – Hồi 1

Lương Tiêu trong lòng kinh ngạc, định thần lại một chút mới nhìn rõ, thì ra
không phải cái chuông không lồ có chân mà là có người đội cái chuông
khổng lồ ấy mà đi. Chỉ có điều chuông to người nhỏ, che lấp một nửa người
y nên không nhìn thấy đầu mặt lưng eo đâu cả.
Cái chuông đó đến rất nhanh. Tiến đến gần thì người vác cái chuông đó lại
là một hoà thượng lớn tuổi, thân hình hùng vĩ, mặt mũi hồng hào, râu tóc
trắng như tuyết, ngũ quan đầy đặn, dáng vẻ hòa bình. Chỉ thấy một tay ông
ta đỡ chuông, tay kia cầm một chiếc gậy gỗ mun, thân mình như sao băng
thẳng đến trước tửu lâu. Lương Tiêu nhìn thân hình vị hoà thượng này thấy
rất quen nhưng nhất thời không thể nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu rồi.
Lão hoà thượng đứng lại, nhìn những người xung quanh cười nói:
- Náo nhiệt! Náo nhiệt!
Giọng nói sang sảng, nói xong giơ chiếc gậy lên đập vào chuông, chỉ nghe
thấy vang lên “Bong” một tiếng chuông vang rền, những người xung quanh
thi nhau bịt tai lại. Lão hoà thượng gõ đến tiếng chuông thứ ba thì mọi
người đã bỏ chạy tán loạn, chẳng còn một ai. Lão hoà thượng cười hì hì
nói:
- Thanh tịnh hơn rồi!
Liền xoay tay đặt chiếc chuông xuống đất, gần như chặn hết cửa lớn của
tửu lầu. Ông chủ tửu lầu thấy vậy kêu trời ầm ĩ:
- Đồ ngu, ngươi đem cái của nợ to đùng này vứt trước cửa quán của ta,
không để cho ta làm ăn nữa hay sao?
Nhưng lại thấy khí thế ông ta ghê gớm nên ngoài miệng chửi bới mà không
dám xông lên đánh.
Lão hoà thượng cười hì hì nói:
- Thiện tai! Thiện tai! Hoà thượng nghỉ lấy sức, thuận đường muốn xin thí
chủ bố thí chén rượu uống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.