CÔN LUÂN - Trang 682

Thoát Hoan nhìn thấy lão hoà thượng thần uy như vậy trong lòng có ý
muốn dụ dỗ, liền vỗ tay cười lớn nói:
- Ta mời đại sư uống rượu, thế nào?
Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi quen biết hòa thượng ư?
Thoát Hoan ngớ ra, rồi lại cười:
- Dám hỏi pháp hiệu của đại sư?
Lão hoà thượng cười nói:
- Ngươi đã không quen biết hòa thượng, tại sao lại muốn mời hoà thượng?
Người ta thường nói: “Vô duyên cớ tỏ ra ân cần, không phải là kẻ gian thì
cũng là phường trộm cắp!”
Thoát Hoan nóng bừng mặt, gượng cười nói:
- Cái đó, cái đó, từ xưa anh hùng đồng cảm với anh hùng…
Lão hoà thượng không đợi hắn nói hết, ha ha cười nói:
- Đáng cười, đáng cười, trăm năm nay lang sói nắm quyền, nhãi nhép
hoành hành, anh hùng ở đâu chứ?
Câu nói này khiến Thoát Hoan không phục, cao giọng nói:
- Câu nói này của đại sư là rất không đúng, Thái tổ của nhà Đại Nguyên
hùng tài đại lược, thôn tính biết bao nhiêu nước mà không tính là anh hùng
hay sao?
Lão Hoà Thượng cười nói:
- Thiết Mộc Chân ư? Chẳng qua chỉ là loại chùi đít chưa sạch, chó dại gặp
người là cắn bừa thì coi là loại anh hùng gì ?
Thoát Hoan đối với vị tằng tổ phụ này coi như thần thánh, nghe vậy thì vô
cùng phẫn nộ, nhất thời quên mất sự lợi hại của hoà thượng, quát lên:
- Con lừa ngu xuẩn nhà ngươi dám nhục mạ tiên tổ…
Phát hiện lỡ lời liền lập tức im bặt. Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, đắc ý
cười không nói gì. Cáp Lí Tư thấy tình hình bất lợi vội vàng tiến lên một
bước, chắp tay thi lễ với lão hoà thượng, nói:
- Dám hỏi đại sư có phải là Cửu Như thiền sư không?
Lão hòa thượng nhìn chiếc nhẫn đá quý rất to trên ngón tay giữa của hắn,
cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.