CÔN LUÂN - Trang 693

không thấy bóng dáng nữa. Hoằng Ngộ hồi lâu suy nghĩ về những lời Cửu
Như vừa nói, trong đầu chợt lóe lên, bất giác ồ lên một tiếng, thầm nghĩ:
“Hoà thượng đó giả ngây giả ngô nhưng mỗi câu nói đều vô cùng thâm
thuý và sâu sắc, đó chẳng phải là điểm quan trọng để phá vỡ u mê trong
lòng ta hay sao?” Nghĩ đi nghĩ lại tự thấy rằng nếu không hỏi được Cửu
Như cho rõ ràng thì đời này làm hoà thượng cũng uổng phí, liền lập tức kêu
lớn:
- Đuổi theo, mau đuổi theo!
Rồi vội vàng đuổi theo, đám hoà thượng chỉ cho rằng ông ta muốn đòi lại
chuông đồng nên cũng đồng loạt vác gậy hùng hục đuổi theo.
Lương Tiêu thấy lão hoà thượng đã đi mất tăm liền đứng dậy đến trước mặt
cô gái áo xanh, cười nhạt nói:
- Trợ thủ của cô đi rồi, xem lần này ai tới cứu cô?
Cô gái áo xanh lấy tay chống má, nghe hắn nói cũng chẳng thèm ngẩng đầu
lên. Lương Tiêu cho rằng cô ta coi thường mình, vung tay nói:
- Nói với ngươi đó! Ngươi sao không nhìn người?
Cô gái áo xanh gục đầu vào vai, lảo đảo suýt ngã lăn ra, ngẩng đầu lên, đôi
mắt say rượu lờ đờ, vẻ mặt kiều diễm như hoa đào đang nở, uốn người
đứng dậy lè nhè nói:
- Tiểu… tiểu sắc quỷ… ừm… ngươi… ngươi… muốn chết à?
Lương Tiêu cau mày, đưa tay ra kéo cô ta. Hắn tính rất kĩ, trảo đó có sáu
bảy hậu chước, đảm bảo cô gái áo xanh hết đường chạy thoát. Nhưng
không ngờ rằng trảo đó lại nghiễm nhiên túm thẳng được cánh tay cô gái áo
xanh, bao nhiêu biến hóa vô cùng đằng sau một chút cũng không dùng tới.
Trong lúc Lương Tiêu giật mình thì đã cảm thấy cô gái áo xanh thuận thế
ngã vào lòng mình, Lương Tiêu sợ cô ta giả trá liền vội vàng tránh ra,
không ngờ cô gái áo xanh thân hình mềm nhũn, ẻo lả nép vào ngực hắn
không hề nhúc nhích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.