CÔN LUÂN - Trang 727

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 2

Lương Tiêu tận dụng bóng đêm, chạy được vài trăm bước trong rừng, bỗng
toàn thân chấn động, dừng lại cao giọng quát:
- Xuống cho ta.
Trong rừng im ắng, chẳng thấy ai trả lời. Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô còn không xuống thì đừng trách ta đánh người.
Yên lặng một chút, chợt nghe sau lưng có tiếng Liễu Oanh Oanh lười nhác
thở phào một tiếng như là ngáp ngủ, cười khẽ nói:
- Ngựa ngoan chạy nhanh lên, lũ ngốc kia vẫn đuổi theo đấy.
Lương Tiêu phì một tiếng, nói:
- Quả nhiên là cô đã tỉnh rồi. Hà Tùng Dương là do cô đả thương đúng phải
không? Mau lăn xuống đi.
Liễu Oanh Oanh hai tay ôm lấy cổ của hắn, cười khanh khách nói:
- Tiểu quỷ tức tối kia, chẳng phải anh rất thích được cõng tôi sao? Con nha
đầu họ Sở đó dùng hết cả cứng lẫn mềm mà anh đều không chịu bỏ tôi
xuống, khiến tôi cũng vui vẻ trong lòng.
Lương Tiêu đờ người ra rồi nhảy cẫng lên:
Được lắm, cô sớm đã tỉnh rồi?
Liễu Oanh Oanh cười khúc khích nói:
- Chạy mau, đằng sau có người kìa!
Lương Tiêu giật mình, co cẳng bỏ chạy, trong chốc lát lại trở về đến ngoài
miếu thổ địa. Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Cuối cùng vẫn là ngựa ngoan, chạy còn nhanh hơn cả con Yên Chi.
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cô vốn giả say để lừa ta phải không?
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Tôi đâu có xấu đến thế?
Lương Tiêu tức giận hừ một tiếng, lại nghe Liễu Oanh Oanh thở dài nói:
- Tiểu sắc quỷ, lần này thì tôi không lừa anh, tôi thực sự say thật. Chỉ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.