CÔN LUÂN - Trang 729

Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:
- Đúng rồi, anh chính là đồ đại ngốc!.
Tiếng cô vừa dứt thì liền nghe có người ha ha cười nói:
- Không sai, không sai! Đừng nói ngươi ngốc, hoà thượng chạy đông chạy
tây cũng ngốc một lần như ngươi.

Mọi người nghe thấy tiếng giật mình, thi nhau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy
Cửu Như ngồi xếp bằng dưới gốc cây, bên cạnh đặt quả chuông đồng lúc
trước, tay trái cầm xiên thịt chó nướng đó, tay phải cầm kiếm Ảo Nguyên
của Lương Tiêu, cười hì hì xẻo thịt ăn. Liễu Oanh Oanh ngạc nhiên nói:
- Lão hoà thượng, lẽ nào từ đầu đến giờ ông luôn theo sát bọn tôi sao?
Cửu Như cười nói:
- Không phải là từ đầu đến giờ, hai ngươi đi ngựa chạy nhanh, hoà thượng
còn phải vác theo chuông làm sao mà nhanh cho được, hà hà, nếu không
phải tiểu tử này cùng con bé họ Sở kia mải cười nói đưa tình thì lão hoà
thượng có đuổi thế nào cũng không kịp!
Lương Tiêu tím mặt, hoảng hốt nói:
- Ai cười nói đưa tình chứ!
Liễu Oanh Oanh nhìn hắn cười tủm tỉm. Lương Tiêu đã biết cô ta lúc đó đã
tỉnh, lại càng quẫn bách.
Cửu Như cười nói:
- Hoà thượng ta đã làm cho người ta say thì tất nhiên cũng phải chịu chút
trách nhiệm, có điều…
Lão nhìn Lương Tiêu, gật đầu nói:
- Thằng bé này không chịu lợi dụng lúc người ta nguy khốn! Hay lắm, hay
lắm!
Lão nhìn Lương, Liễu hai người bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt phức tạp, liền
bỏ một miếng thịt chó vào miệng, cười nói:
- Các ngươi không cần phải chú ý đến hòa thượng, cứ tiếp tục ôm ôm ấp
ấp, chàng chàng thiếp thiếp đi. Mấy kẻ này cứ giao cho hòa thượng là
được!
Rồi liếc bọn Sở Cung, cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.