CÔN LUÂN - Trang 728

đến khách san mới tỉnh lại một chút, vận công ép rượu ra mất gần nửa
tiếng, trong lúc ấy…
Nói đến đây, cô cười một cách thần bí, đưa tay sờ vành tai rồi ghé môi anh
đào vào gần tai Lương Tiêu. Lương Tiêu trong lòng chợt sinh ra cảm giác
kỳ lạ, chỉ nghe cô nói:
- Những việc anh làm, những lời anh nói lúc trên đường tôi đều nghe thấy
hết rồi, hừ, thì ra đồ háo sắc nhà anh cũng không đến nỗi tồi lắm.
Lương Tiêu mặt đỏ bừng bừng, vội nói:
- Ta… ta chỉ muốn đợi cô tỉnh lại để đấu một trận công bằng. Nhân lúc
người khác gặp nguy hiểm thì không đáng là hảo hán.
Liễu Oanh Oanh từ trên lưng hắn xuống nhảy xuống, chắp hai tay ra sau,
cười nói:
- Thế bây giờ anh muốn gì? Dìm tôi xuống nước à? Được thôi, lại đây.
Nói xong nhắm chặt hai mắt, bộ dạng như mặc cho người ta tùy ý giết mổ.
Lương Tiêu thấy vậy ngược lại sinh chần chừ, đành nói:
- Thế cũng được, cứ cho là cô say thật, nhưng đã tỉnh lại sao vẫn còn lừa ta!
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Nếu như mà tỉnh sớm quá thì sao mà nghe được lời nói từ đáy lòng của
anh!
Lương Tiêu hung dữ trợn mắt nhìn cô, bỗng thấy xung quanh bóng người
trùng trùng, Sở Cung, Lôi Chấn mang theo gần mười cao thủ mặt lạnh như
thép, từ bốn phía vây chặt vào. Hà Tung Dương cũng ở trong số đó, chỉ có
điều mặt trắng bệch như tờ giấy, hiển nhiên đã bị nội thương.
Lương Tiêu nhíu mày, khẽ giọng nói:
- Tặc nha đầu, ta không thèm quan tâm đến cô nữa, chúng ta tự lo giữ mạng
đi.
Liễu Oanh Oanh cười nói:
- Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Phương. Tiểu
sắc quỷ, anh làm người tốt thì làm đến cùng đi, tôi còn muốn anh cõng tôi,
anh có cõng không hả?
Lương Tiêu tức giận nói:
- Cõng cái đồ quỷ sứ cô ấy! Cô tưởng tôi là thằng ngốc à?.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.