CÔN LUÂN - Trang 73

chết mất.”
Thiếu nữ nghiêm mặt, ấn ngón tay lên xương sườn Văn Tĩnh, đưa đoạn
xương gãy trở lại đúng vị trí, rồi bẻ hai cành cây, xé áo quấn chặt vào cho
gã. Văn Tĩnh đau toát mồ hôi, thầm kinh ngạc: “Vì sao cô ta lại giúp mình
nối xương?”
Thiếu nữ hừ mũi: “Đánh kẻ bị thương thì chẳng hay ho gì. Đợi ngươi lành
lặn rồi nện cho một trận cũng còn kịp.” Nói xong giải huyệt cho Văn Tĩnh,
đứng dậy, quay mình bỏ đi.
“À, cô… cô tên là gì?” Văn Tĩnh hỏi với theo.
Thiếu nữ lạnh lùng nói: “Ngươi hỏi để làm gì?”
“Để lần gặp sau dễ gọi.” Văn Tĩnh lúng búng trong miệng, mắt đảo đảo.
“Lần gặp sau là ngày giỗ của ngươi đấy.” Thiếu nữ cười khẩy bỏ đi, được
mấy bước ngoái đầu lại bảo: “Tên tiếng Hán của ta giống với sư phụ, là
Tiêu…”
“Tiêu Ngọc Linh hả?” Văn Tĩnh buột miệng.
Tiêu Ngọc Linh tỏ vẻ kinh ngạc. “Sao ngươi biết?”
“À!” Văn Tĩnh đáp: “Ta nghe sư huynh cô gọi cô là Ngọc Linh.”
“Trí nhớ ngươi tốt đấy.” Tiêu Ngọc Linh hững hờ nói. Nghe giọng điệu,
Văn Tĩnh không rõ cô ta đang khen ngợi hay mỉa mai mình.
Lúc ấy, trên trời bỗng có tiếng chim ré lên chói tai, Tiêu Ngọc Linh biến
sắc, cau mày nói nhỏ: “Con súc sinh lông lá này thật đáng chết, lại tiết lộ
hành tung của ta.”
Ngọc Linh vừa dứt lời, một bóng đen đã lướt đến. Tiêu Lãnh xuất hiện
trước hai người, mặt không biểu lộ gì. Con kền kền đáp xuống, đậu trên vai
y. Tiêu Lãnh quăng ra một tảng thịt khô, con chim đớp lấy, nuốt đánh ực,
rồi dang cánh bay lên.
Sau hồi lâu im lặng, Tiêu Lãnh cất tiếng: “Em tự tung tự tác quá đấy.”
Tiêu Ngọc Linh cong môi, không màng trả lời.
Tiêu Lãnh lúng túng, nhìn sang thấy Văn Tĩnh, y cau mày hỏi: “Ngươi ở
đây ư? Tốt lắm.” rồi nhấc chân, bước lại gần gã.
Ngọc Linh cười nhạt: “Anh định giết hắn ư?”
“Tất nhiên.” Tiêu Lãnh đáp: “Bất kể thật giả đều phải giết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.