CÔN LUÂN - Trang 736

rượu nồng nặc xông vào mũi, không thể chịu được cũng uống một ngụm,
lập tức nhăn mặt thở ra một hơi dài, nói:
- Như là nuốt lửa ấy!
Liễu Oanh Oanh thừa cơ cướp lại hồ lô, uống một ngụm to rồi hé miệng
cười, xinh đẹp không gì sánh được. Cô cũng chẳng thèm để ý đến bộ dạng
của thục nữ gì gì, cứ tay bốc thịt chó, miệng uống rượu nặng, ăn uống no
say như Cửu Như. Lương Tiêu đứng một bên nhìn chỉ cảm thấy bó tay
chẳng biết làm thế nào.
Cửu Như lắc đầu cười nói:
- Nói về tự nhiên, cởi mở thì tiểu tử nhà ngươi còn xa mới bằng con bé này.
Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Ai không tự nhiên chứ!
Rồi ngồi bệt xuống, cắt một miếng thịt chó nhai ngấu nghiến. Cửu Như lắc
đầu nói:
- Ngươi là giả vờ tự nhiên chứ không phải là tự nhiên thật.
Lương Tiêu ngẩn người, lại nghe Cửu Như nói:
- Ngươi có thể tự kiêm sở trưởng ba nhà, gặp những điều kỳ diệu, tính giác
ngộ cao, võ công uyên bác, trừ Thích Thiên Phong của Đông Hải thì e là
đời nay chẳng ai bằng được.
Lương Tiêu trong lòng thầm ngạc nhiên “Lão hòa thượng lại nhìn ra nguồn
gốc của ta ư?” liền thuận miệng hỏi:
- Thích Thiên Phong là ai?
Cửu Như khẽ cười, nói:
- Đáng tiếc, ngươi cũng giống như hắn làm người bị nhiều trói buộc nên
đời này kiếp này cũng không thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Lương Tiêu nghe đến buồn bực, cười nhạt nói:
- Có quỷ mới tin ông.
Cửu Như nhướng lông mày trắng, bỗng ha ha cười lớn rồi ném hồ lô lớn
trong tay cho Liễu Oanh Oanh, giơ chiếc gậy gỗ mun lên điểm tới ngực
Lương Tiêu. Lương Tiêu giật mình, hai tay chống đất lộn một cái về phía
sau.
- Hay lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.