CÔN LUÂN - Trang 782

- Đúng rồi, là bảy trăm hai chín thanh. Lão sắc quỷ, con số này nếu như
không đúng thì chính là kiếm pháp của ngươi kém cỏi, chiêu “Xuân sắc
tam phân” đó phải đổi thành “Đầu óc mê muội” mới đúng.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Lão hoà thượng ông đắc ý cái rắm, là người ta tính ra thì có liên quan gì
đến ông chứ!
Cửu Như cười nói:
- Tóm lại là ngươi có nhận thua hay không?
Sở Tiên Lưu nói:
- Thua thì thua, lão phu không vô lại như ông.
Cửu Như giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen ngợi:
- Được lắm, không hổ thẹn là lão sắc quỷ, nói năng làm việc đều vô cùng
lưu manh.
Sở Tiên Lưu không thèm để ý đến ông ta, quay sang nhìn Liễu Oanh Oanh
nói:
- Việc hơi kỳ quặc, lão phu phải điều tra lại một lần nữa, hôm nay tạm dừng
ở đây, nhưng nếu như hung thủ quả thật là ngươi thì dù ngươi có chạy đến
chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu.
Mọi người nghe vậy rất kinh ngạc, bọn họ đều biết rõ sự thần thông của
Cửu Như, thiếu đi Sở Tiên Lưu thì lúc này quả thật chẳng ai có thể cản trở
nổi.
Liễu Oanh Oanh khẽ cười, nói:
- Xin cứ tự nhiên.
Sở Tiên Lưu cười nhạt một tiếng, đang định phất tay áo bỏ đi thì chợt nghe
có tiếng người cười vang rồi nói:
- Khoan đã.
Mọi người đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một người mặc áo xanh, chân không
chạm đất từ đám đông bước ra, vòng tay cười nói:
- Vãn bối Thích Hải Vũ tài hèn sức mọn, muốn lĩnh giáo Cửu Như đại sư
một chút khinh công.
Lương Tiêu nhận ra người này chính là người đàn ông trung niên đã chạy
bộ đuổi theo con ngựa Yên Chi bên ngoài thành Cô Tô, chỉ thấy hắn thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.