CÔN LUÂN - Trang 81

đều trễ nải võ nghệ, bây giờ đã nhắc tới, thôi thì đấu thử một hiệp xem
nào.”
Tiêu Lãnh nghe vậy phấn chấn nhủ bụng: “Động võ thì nhất định là ta giỏi
hơn!” lập tức trúng kế, hân hoan gật đầu.
Ngọc Linh nhìn Văn Tĩnh bĩu môi: “Gã này thì làm thế nào đây? Bắt hắn
lánh mặt ư?”
Tiêu Lãnh chẳng coi Văn Tĩnh vào đâu, nghe vậy bảo: “Không sao, hắn có
xem cũng mù tịt thôi.”
Ngọc Linh cười khúc khích: “Anh không sợ thua em, mất mặt trước người
ngoài à?”
“Hừ!” Tiêu Lãnh cười nhạt: “Có bản lĩnh thì thử đi.”
Ngọc Linh lấy đoản đao ra khỏi tay áo. “Nói thế đủ rồi. Anh không được
dùng đao đâu đấy.”
Tiêu Lãnh thõng tay xuống: “Tất nhiên.”
Ngọc Linh cười chúm chím, người và đao hoà làm một, đao quang như thác
đổ tràn về phía Tiêu Lãnh. Ngọn đao đi được nửa chừng, cô ta thét lên:
“Xem đây!”
Thấy sư muội nghịch trò trẻ con, Tiêu Lãnh nhếch mép cười nhạt. Y
nghiêng người, vung chưởng chém xuống sống đao Ngọc Linh.
Ngọc Linh uốn mình theo thế giao long phiên thân, xoay vù vù, đoản đao
múa tít tạo thành một bánh xe như đoá sen trắng, theo sát bàn tay Tiêu
Lãnh.
“Khá lắm.” Tiêu Lãnh có vẻ e ngại, động tác rất nhanh, thoắt một cái đã lùi
ra xa tám thước, thoát khỏi phạm vi của mũi đao. Ngọc Linh lật mình tiếp
đất, còn chưa đứng vững, Tiêu Lãnh đã chớp chân, tới sát trước mặt cô, giơ
tay toan đoạt lấy đoản đao. Ngọc Linh chếch mũi đao, vung tả chưởng
chém vào ngực đối phương. Hai người vốn là đồng môn, quen thuộc chiêu
thức của nhau, vì vậy xuất thủ thần tốc, mau chóng hiển lộ bản lĩnh, chiết
hơn một trăm chiêu.
Thoạt đầu, Văn Tĩnh thấy Ngọc Linh gặp toàn ngón hiểm, hơi lo lắng cho
nàng, nhưng xem một lúc lâu, nhận ra Tiêu Lãnh tuy chiếm thượng phong,
nhưng hễ tới điểm là lập tức ngừng lại, biết y sẽ nương tay nên thở phào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.