đừng vượt lên trước cũng đừng tụt lại đằng sau hai ông anh gan góc của
mình.
Lượm không biết hai ông anh gan góc của nó lúc này thực ra cũng
đã run lắm. Nhất là Quý ròm. Lý trí sáng suốt của nhà khoa học bảo nó
rằng những chuyện xảy ra trên đồi Cắt Cỏ này chẳng phải là ma quỷ gì sất
nhưng khung cảnh hoang vắng và bóng tối mỗi lúc một dày đặc chung
quanh dường như đang nói điều ngược lại. Bên tai nó lúc này, những luồng
gió thổi hun hút trên đồng cỏ, rượt bắt và va đập vào nhau loang ra những
tiếng hú dài nghe rùng mình sởn gáy. Dường như chưa cho thế là đủ, trên
đồi cây um tùm trước mặt một con chim ăn đêm nào đó thỉnh thoảng lại cất
lên những âm thanh khắc khoải và lạnh buốt khiến bụng nó cứ giật thon
thót.
Đã vậy, thằng Lượm khốn khiếp lại lắp bắp "thuyết minh":
- Đây là tiếng chim gọi hồn!
Khiến Quý ròm càng thêm đứng tim. Nếu từ nãy đến giờ không trót
lỡ ra oai với Lượm, dám nhà khoa học của chúng ta đã chẳng chần chờ gì
mà không lên tiếng xúi Tiểu Long chuồn quách cho rồi!
Tiến thì không dám, lui thì mắc cỡ, Quý ròm đứng chôn chân ngay
dưới chân đồi quay sang Tiểu Long, thì thầm:
- Giờ sao mày?
- Sao là sao?
Quý ròm liếm môi:
- Tiến lên chứ?