Trong những đồ vật này, chỉ có xác ướp là thứ duy nhất đã được kiểm tra.
Những vật dụng khác khi ấy vẫn chưa được chuyển về Anh, nhưng chúng
sẽ tới nơi sau khoảng một tuần. Tiến sĩ Norbury thay mặt Viện bảo tàng
chấp nhận món quà, nhưng không thể sở hữu chúng cho tới khi báo cáo lại
với Giám đốc Viện bảo tàng để được phê duyệt một cách chính thức. Vì thế
người lập di chúc đã cho tôi những hướng dẫn cụ thể liên quan đến việc vận
chuyển món quà bởi ông ấy chuẩn bị rời khỏi Anh quốc tối hôm đó.”
“Những chỉ dẫn đó có liên quan đến cuộc điều tra này không?”
“Tôi nghĩ là có. Người lập di chúc chuẩn bị đi Paris, và có lẽ sau đó là
Vienna. Ông ấy đã hướng dẫn tôi tiếp nhận và tháo dỡ các đồ trang trí ngôi
mộ, cách sắp xếp chúng, cùng với xác ướp, tất cả phải được đặt tại một căn
phòng riêng trong vòng ba tuần. Nếu quay trở lại khoảng thời gian đó, ông
ấy sẽ trực tiếp chuyển giao chúng cho ban điều hành của Viện bảo tàng; nếu
không, ông ấy muốn tôi báo lại cho ban điều hành của Viện bảo tàng rằng
họ có quyền tiếp nhận và mang chúng về khi nào thuận lợi. Dựa trên chỉ
dẫn này, tôi cho rằng người lập di chúc không rõ mình sẽ rời Anh quốc
trong bao lâu và phạm vi của chuyến đi.”
“Ông ta có nói rõ mình sẽ đi đâu không?”
“Không. Ông ấy nói sẽ tới Paris và có lẽ là Vienna, nhưng không nói địa
điểm cụ thể nào và tôi cũng không hỏi thêm.”
“Vậy, ông có biết chính xác ông ta đi đâu không?”
“Không. Ông ấy đi vào lúc sáu giờ sáng, mặc một chiếc áo choàng dài và
nặng, mang theo va li và một cái ô. Tôi từ biệt ông ấy ở cửa và thấy hình
như ông ấy đi về hướng phố Southampton. Tôi không biết ông ấy định đi
đâu, và tôi không bao giờ gặp lại ông ấy nữa.”
“Ông ta không mang theo gì ngoại trừ chiếc va li?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là không. Ông ấy đã quen với việc đi
đây đi đó mà chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất rồi sẽ mua thêm