CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 227

được gì? Anh có thể chờ đợi, nhưng lại không thể từ bỏ em. Liệu có chút
cơ may nào để chướng ngại ấy được gỡ bỏ không?”

“Em e rằng cơ may đó vô cùng mong manh. Gần như là không có.

Không được đâu, Paul ạ, chẳng có chút hi vọng nào cả, em cũng không thể
chịu đựng nổi khi nói đến điều này. Hãy để em đi! Chúng ta hãy chào từ
biệt ở đây và ngừng gặp nhau một thời gian. Có lẽ một ngày nào đó chúng
ta sẽ trở lại là bạn bè với nhau, khi anh đã tha thứ cho em.”

“Tha thứ cho em sao, người thương của anh!?” Tôi bật thốt, “Chẳng có

gì để mà tha thứ cả. Chúng ta sẽ luôn là bạn, Ruth ạ. Dù có chuyện gì xảy
ra đi nữa, em sẽ là người bạn thân thiết nhất mà anh đã và sẽ có trên cõi đời
này.”

“Cảm ơn anh, Paul.” Cô nói yếu ớt, “Anh đã rất tốt với em. Nhưng hãy

để em đi đi, cầu xin anh đấy. Giờ em chỉ muốn được ở một mình thôi.”

Cô chìa bàn tay run rẩy ra. Khi nắm lấy nó, tôi kinh hoàng nhận ra cô lo

lắng và yếu ớt tới mức nào.

“Chẳng lẽ anh không được phép đi cùng em hay sao?” Tôi khẩn nài.

“Không, đừng!” Cô yếu ớt thốt lên, “Em phải tự đi. em muốn được ở

một mình. Tạm biệt.”

Đôi mắt xám u buồn của cô nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi môi run run dồn

nén một câu hỏi mà cô không dám nói.

“Em phải hứa với anh…” Tôi tiếp lời, “Rằng một khi rào cản ngăn cách

hai chúng ta được gỡ bỏ, em phải cho anh biết ngay. Hãy nhớ rằng anh luôn
luôn yêu thương em, và anh sẽ vẫn chờ đợi em cho tới hết đời.”

Cô hổn hển từng nhịp gấp gáp, ấn chặt tay tôi.

“Vâng.” Cô lí nhí, “Em hứa. Tạm biệt anh.”

Lại siết chặt tay tôi lần nữa rồi cô rời đi. khi nhìn ra lối đi trống không

mà cô đi qua, tôi thoáng bắt gặp hình bóng cô phản chiếu trong tấm gương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.