CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 230

NGÓN TAY BUỘC TỘI

Tôi đã rời khỏi Viện bảo tàng bằng cách nào trong cái ngày đen tối đó?

Điều này tôi chỉ còn nhớ được mơ hồ. Nhưng hẳn là tôi đã đi rất xa, vì tôi
về phòng khám muộn chừng một hai tiếng sau khi đi thật nhanh qua những
con phố và quảng trường, không để tâm dến những gì đang xảy ra xung
quanh mà chỉ nghĩ về nỗi đau của mình, cơ thể bị thôi thúc bởi một mong
muốn tự nhiên là tìm sự nhẹ nhõm qua vận động. Bởi lẽ những đau khổ về
mặt tinh thần thường gây ra một thứ tích điện khiến cơ thể bồn chồn, một
cơ chế hữu ích, vì những cảm xúc quá mạnh mẽ đền mức nguy hiểm sẽ
chuyển thành năng lượng vận động và nhờ thế được loại bỏ một cách an
toàn. Bộ máy vận động chính là cái van an toàn cho bộ máy tinh thần, khi
động cơ vận hành được ít lâu, sự mệt mỏi về thể chất sẽ dẫn tới việc áp
xuất tinh thần giảm xuống, trở lại ngưỡng bình thường.

Với tôi cũng vậy. Thoạt đầu tôi chẳng nhận thức được gì ngoài nỗi mất

mát, nhữn ghi vọng bỗng chốc tan tành. Nhưng dần dần, khi len lỏi giũa
đám đông người qua lại, tâm trí tôi bình tĩnh hơn. Thực ra tôi chẳng mất đi
thứ gì mình đang có trong tay cả. Ruth vẫn sẽ là như thế đối với tôi thậm
chí còn hơn, và nếu ngày hôm qua điều ấy vẫn còn là một diễm phúc, tại
sao hôm nay lại không? Sẽ bất công cỡ nào với cô nếu tôi cứ mãi ủ rũ và
buồn bã vì một nỗi thất vọng hoàn toàn không phải do lỗi của cô và vô
phương cứu chữa? Tôi tự nhủ lòng như vậy với quyết tâm ghê gớm đến nỗi
khi trở về với đường Fetter, nỗi buồn đã trở lại tầm kiểm soát, và tôi quyết
tâm cố gắng quay về trạng thái như trước khi việc này xảy ra càng sớm
càng tốt.

Tầm tám giờ, tôi đang ngồi một mình trong phòng khám, buồn bã tự

thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật không thể lay chuyển, Adolphus

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.