được gì, vậy nên tôi chưa thể khám phá ra động cơ của ông Jellicoe, đến
bây giờ tôi vẫn không biết.”
“Ông thực sự không biết à?” Ông Jellicoe nói, bằng giọng gần như sôi
nổi. Ông ta đặt đầu mẩu thuốc lá xuống, sau đó chọn một điếu khác trong
cái hộp bạc, “Tôi nghĩ đó chính là điểm thú vị nhất trong những phân tích
của ông, nó chứng tỏ tài năng của ông đấy. Việc thiếu đi động cơ sẽ bị phần
lớn mọi người coi là trở ngại quyết định đối với một giả thiết nhằm thực
hiện cái gọi là tố cáo người khác. Cho phép tôi được chúc mừng ông về sự
kiên trì và bền bỉ mà nhờ đó ông đã lần theo các chứng cứ có thực và rõ
ràng.”
Ông ta cúi chào Thorndyke một cách cứng nhắc (Thorndyke cũng cúi
mình đáp lại cứng nhắc không kém), châm thuốc, một lần nữa ngả người
trên ghế với vẻ bình thản, chăm chú của một người đang lắng nghe bài
thuyết giảng hay một bản nhạc.
“Vậy là tôi vẫn chưa đủ bằng chứng để hành động.” Thorndyke nói tiếp,
“Tôi chẳng thể làm gì ngoài chời đợi những thông tin mới. Nghiên cứu rất
nhiều những vụ giết người tinh vi cho thấy một hiện tượng gần như bất
biến: Kẻ sát nhân cẩn trọng hễ quá lo lắng muốn giữ cho mình được an toàn
thì lại làm quá mức cần thiết, và chính sự cẩn thận quá mức này dẫn tới bại
lộ. Điều này rất hay xảy ra, thực chất tôi có thể nói là luôn luôn cảy ra trong
các vụ giết người đã được phát hiện, còn với các vụ chưa được làm sáng tỏ
thì ta chưa thể nói được điều gì, tôi rất hi vọng nó cũng sẽ xảy ra với vụ
này. Và sau cùng đúng là như vậy thật.
Đúng vào lúc vụ việc của thân chủ tôi gần như hết hi vọng, vài mảnh thi
thể đã được khám phá ra ở Sidcup. Tôi đã đọc bản tin thuật lại cuộc tìm
kiếm trong báo số ra buổi tối, mặc dù còn sơ sài, nó cũng đã ghi lại đầy đủ
các chi tiết để tôi tin rằng thủ phạm đã phạm phải cái sai lầm không thể
tránh khỏi ấy.”
“Thật sao?” Ông Jellicoe hỏi, “Từ một bài báo nghiệp dư, toàn dựa vào
những lời đồn đại? Nếu là tôi thì sẽ coi nó gần như vô dụng về mặt chuyên