cuối cùng cũng xuống được đến đất. Trong giây lát, hắn đứng trong chùm
sáng phát ra từ cửa sổ tầng trệt. Đó là một kẻ có nước da sậm, có vết xăm
trên tay, đang ôm một chú mèo bông màu đen có vòng đeo cổ màu đỏ.
- Chính hắn! Bob thốt lên. Hắn lấy được con mèo rồi.
Ronny nổi giận:
- Đồ ăn cướp! Mày bị bắt rồi!
Gã đàn ông nghe thấy, quay đầu lại, nhìn thấy Konrad và bốn cậu bé... Hắn
xoay gót, chạy ra sau nhà, biến mất vào bụi cây. Konrad thét lên, rồi lao
theo hắn.
- Anh sẽ tóm tên cướp này!
Nhưng tên trộm nhanh chân hơn anh chàng người Đức và bốn bạn. Hắn ra
đến đường lân cận, trong khi nhóm đuổi theo còn đi gần cây. Peter, đầu tiên
ra đến đường, kịp nhìn thấy tên trộm nhảy lên xe và biến mất luôn.
Những người còn lại hổn hển bắt kịp Peter.
- Hắn thoát khỏi tay ta trong đường tơ kẽ tóc! Peter thất vọng nói.
- Rốt cuộc, hắn cũng lấy được con mèo cuối cùng! Ronny than thở.
- Bọn mình vẫn ghi được số xe hắn, Bob nhắc nhở. Có số xe, cảnh sát sẽ
tìm ra hắn...
- Rất tiếc là công tác tìm kiếm sẽ mất thời gian, Hannibal thở dài, và chờ
cho đến khi ấy… Thôi hy vọng hắn có để lại dấu vết trong nhà. Ta đi xem
thử.
Tất cả chạy trở về ngôi nhà trắng.
Khi ấy, mọi người nhìn thấy một phụ nữ trẻ xinh đẹp đứng trước thềm nhà,
phía sau có một cậu bé. Trông cô có vẻ sợ hãi và nhìn nhóm người mới đến
với nét mặt nghi ngờ:
- Các cậu biết tên trộm ấy à? Cô hỏi thẳng.
- Dạ có, thưa cô - Hannibal đáp. Tụi cháu đang lần theo dấu vết hắn cho
đến nhà cô, nhưng tụi cháu đến quá trễ.
- Các cậu đang theo dấu vết tên trộm à? Cô ngạc nhiên kêu. Nhưng các cậu
là con nít mà!
Thám tử trưởng nhíu mày, Hannibal luôn tức giận khi một người lớn có
nhận xét như vậy.