CON MÈO TỰ DƯNG BIẾT NÓI - Trang 19

“Có một giải pháp hết sức đơn giản, cậu lên tiếng sau một hồi

suy nghĩ, cậu chỉ việc im lặng thôi, thế là chẳng ai nhận ra cậu biết
nói cả.

- Nói thì dễ, Gaspard đáp. Nhưng từ sáng, từ khi tớ biết nói, tớ đã

nghiệm ra là lời nói cũng giống như một con chim. Mình đinh ninh
là giữ được nó, thế mà nó cứ vuột bay ra. Đó chính là thứ mà loài
người các cậu gọi là buột miệng. Một ý tưởng mới chỉ vụt qua đầu, và
a lê hấp! người ta còn chả kịp có thời gian nói Ôi! thì từ ngữ đã chui
ra khỏi miệng rồi. Im lặng khi cậu không biết nói thì dễ như bỡn.
Nhưng ngăn không cho lời nói đi nhanh hơn cậu thì lại là chuyện
khác!

Thomas thừa nhận đúng là như thế.

- Hay cậu chịu khó mang rọ, tớ sẽ bảo cậu đã biến thành một con

mèo dữ, dữ như một con chó dữ. Nhà mình sẽ đặt biển cảnh báo trước
cửa: ‘Chú ý! Mèo dữ!” Nhưng thế thì đúng là khổ cậu.

- Không đời nào! Gaspard hết sức bất bình về ý tưởng này. Hơn

nữa, nếu có một cái rọ lù lù ở miệng thế thì tớ còn bắt chuột, bắt
ruồi, bắt thằn lằn… thế nào được nữa!

- … cả chim nữa chứ! Thomas lẩm bẩm, cậu vẫn trách móc cậu bạn

mèo cái gu quá khích đối với những con chim sẻ, chim oanh, và lũ gà
Nhật.

- Chẳng có ai hoàn hảo cả! Mèo ta gọn lỏn.

Gaspard chưa bao giờ thích kiểu trách móc này. Chú thấy thậm

bất công khi con người được ngồi trên bàn, ăn gà rô ti lại kêu la
phẫn nộ khi thấy chú ngồi chén một con chim bé xíu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.