CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 265

giọng xuống thành lời thì thầm gần như không thể nghe thấy, rồi hỏi, “Cậu
muốn biết điều tồi tệ nhất là gì không? Điều tôi cho rằng mình đã tìm ra?”

“Tôi có muốn biết không đây?” McCoy hỏi nhỏ.

Moore tiếp tục thì thầm. “Tôi không nghĩ tên cảnh sát tư pháp đã giết

Jim. Tôi nghĩ kẻ nào đó ở đây đã ra tay. Có thể là Claxson. Có thể là
Parrish. Cậu có biết chúng luôn nói chuyện về súng ống như thế nào không,
rằng chúng làm chuyện này ở đây, làm chuyện nọ ở kia ra sao không? Khi
chúng ta không còn giá trị lợi dụng với chúng nữa...”

“Ôi trời.”
“Tôi sẽ kể cho cậu nghe chuyện khác. Tôi mất cả buổi sáng gói

ghém,” Moore thì thầm. “Tôi kiếm được hai hộ chiếu ngon lành và đã mua
vé tới Bogota. Từ đấy tôi sẽ bay tới Rio rồi sang Nam Phi, trên đường đi tôi
sẽ mua râu giả, và rồi tôi sẽ đi về phương bắc. Niger, Nigeria, Libya - có
hai công ty khai mỏ ở tận Congo sẽ tiếp nhận chúng ta... có một công ty
vận chuyển ngoài Perth cần thuê các nhân viên an ninh hộ tống tàu của họ
lên bờ biển phía đông châu Phi, để bảo vệ họ khỏi cướp biển. Tiền nong
không thành vấn đề, trên tàu cậu sẽ không phải tiêu một xu nào cả, và cậu
sẽ không đi qua bất kỳ cửa kiểm tra hộ chiếu yêu cầu nhận dạng khuôn mặt
nào cả.”

“Ricky làm cho mấy hãng tàu bè đấy. Hắn bảo việc này chán thấy

mồ,” McCoy nói.

“Ricky nào phải trải qua những rắc rối như chúng ta đâu,” Moore đáp.
McCoy ngả đầu ra đằng sau, nhìn lên trần nhà. “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Tối nay tôi sẽ đi,” Moore nói. “Tôi rủ cậu theo cùng. Tôi xem rồi;

trên máy bay còn vài ghế trống đấy. Chúng ta có thể mua vé cho cậu trên
đường đi. Chuyến đi sẽ rất dài và cậu có thể giúp được tôi.”

“Cậu định đi xa đến đâu?”
“Đến khi nào cậu ngồi lên xe tôi mới nói,” Moore đáp.

McCoy cáu tiết, gắt lên, “Cậu sợ tôi phản thùng à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.