“Tôi đang ở nhà trọ BOQ tại Arlington, nhưng ngày mai tôi sẽ chuyển
vào khách sạn. Chiều nay bố mẹ tôi cũng đến từ Nebraska...
Họ đang suy sụp... Mẹ tôi... Bố tôi hầu như dành hết thời gian chăm
sóc cho bà. Còn tôi cố gắng chăm sóc cả hai người.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ cho cậu địa chỉ email của tôi,” Lucas nói. “Tôi cần
một địa chỉ email bảo mật nếu cậu có.”
“Tất nhiên là tôi có,” Ritter nói. “Cả quân đội cũng không biết được
đâu.”
KHI TRAO ĐỔI email và số điện thoại, Lucas hỏi, “Khi nào cậu sẽ lại nói
chuyện với bạn bè mình tại Heracles?”.
“Ngày mai tôi sẽ ra ngoài ăn trưa với hai người bọn họ,” Ritter nói.
“Tất cả chúng tôi đều nói về chuyện đã xảy ra với Jim. Ai cũng lo lắng về
Heracles và chuyện đang diễn ra ở đó. Họ sợ rằng nếu có rắc rối thì vài
người trong số này sẽ dính dáng đến họ. Có lời đồn rằng vài người đã ly
khai. Xuất ngoại luôn rồi.”
“Cậu sẽ gọi cho tôi nếu biết thêm gì đó chứ?” Lucas hỏi. “Tôi không
biết tình hình của cậu tại đó như thế nào. Tôi không muốn cậu bị thương.”
“Tôi chưa sẵn sàng làm gián điệp đâu - và tôi thực sự không muốn nói
chuyện với FBI. Tôi nói chuyện với anh vì trong cái mớ tôi đọc, mấy bài
báo từ Minnesota, anh xuất hiện như một người tôi có thể giao du. Nếu FBI
muốn tham gia, nếu họ muốn ngăn cản tôi vì nghi ngờ điều gì đó, tôi sẽ
không được lên lon. Sẽ không được làm trung tá nữa. Sự nghiệp của tôi
xem như hết. Thế nên tôi phải thận trọng.”
Lucas gật đầu, quan sát sự căng thẳng ngày càng tăng của Ritter. “Nếu
những tên này tiếp tục theo đuổi Smalls, chúng sẽ làm thế nào?”
“Sao tôi biết được.” Ritter giơ hai tay lên. “Chúng có thể làm thế bằng
triệu cách khác nhau. Tôi biết một đặc vụ SEAL chuyên vật bọn khủng bố
Ả Rập xuống từ trên ghế uống trà, làm họ đau đến nỗi không thể kháng cự,