CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 309

“Nếu chúng tôi phải dùng tên của bà, chúng tôi sẽ phải chắc chắn Ruiz

biết bà được FBI bảo vệ,” Lucas nói. “Trở lại với Claxson, tôi biết mật mã
rất dài, nhưng mã điện thoại của hắn sẽ không dài thế. Hoặc Bốn hoặc sáu
số thôi đúng không? Bà phải biết điều đó.”

“Tôi...” Bà ta bắt đầu khóc.

Lucas để mặc bà ta trong mười lăm giây, rồi nói, “Helen? Đừng nói

dối tôi. Bà có thể từ chối trả lời, nhưng bà không thể nói dối tôi. Đó là tội
ác, và tôi không hề dối trá khi nói vậy”.

“Anh ta nói dối rất nhiều, nhưng riêng chuyện này thì không,” Rae

nói.

“Làm ơn đừng nói với ông ta,” bà ta nói, lại nức nở.

“Chuyện chúng tôi giỏi nhất chính là giữ bí mật...”
“Nó là 312415...” Lucas viết vào sổ tay khi bà ta đọc số.
“Làm sao bà biết?” Rae hỏi.

“Tôi ngồi cạnh ông ta trong xe ô tô. Tôi từng thấy ông ta làm thế hàng

trăm lần và tôi... cứ thế nhớ thôi. Ông ta cũng chẳng buồn giấu bởi... ông ta
xem như tôi không ở đó vậy... hầu như lúc nào cũng thế.”

Lucas đứng dậy. “Chúng tôi sẽ cần bà đợi ở đây,” Lucas nói. “Người

hộ tống sẽ đến đưa bà về.”

“Làm ơn đừng bảo với George rằng tôi đã nói với anh. Tôi... rất sợ

ông ta.”

“Như Carol Ruiz phải không?” Bob hỏi.
“À Carol thì khác. Carol thì điên rồ. George chỉ xấu xa thôi. Người ta

có thể đương đầu với kẻ xấu xa. Nhưng không thể đối phó với đứa điên rồ.”

LUCAS BƯỚC RA KHỎI phòng khách chính tiến vào tiền sảnh, nơi Chase
đang đứng lắng nghe, khuất tầm nhìn. Bà ta nói, “Claxson có thể không
phải là kẻ duy nhất xấu xa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.