CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 57

“Ồ,” cô ta nói. “Đúng là anh tự tin thật đấy.”
Lucas nhún vai, rồi nói, “Tôi hiểu chuyện mà. Thế nên Thượng nghị sĩ

mới mời tôi”.

“Thế mà nhà điều tra West Virginia lại không tin đấy,” cô nói.
“Chưa hẳn đâu,” Lucas đáp. “Chiều nay tôi đã nói chuyện với anh

chàng này, anh ta nghĩ vụ tai nạn này có gì đó không ổn. Anh ta chẳng có
trong tay một mảnh bằng chứng nào, nhưng bản năng mách bảo rằng Porter
đang nói thật, rằng có một xe tải khác.”

Anh thuật lại những gì Armstrong cho anh biết, bao gồm nhận định cá

nhân của chàng điều tra viên. “Điều này sẽ không xuất hiện trong các văn
bản báo cáo, vì không ai ủng hộ nó.”

“Được rồi...” Martini được dọn lên, cô cầm ly rượu, bỏ hai quả ô liu

vào miệng, nhai tóp tép, gật đầu với bồi bàn. Khi chỉ còn lại hai người, cô
hỏi, “Anh cần gì ở tôi?”.

“Cho tôi biết cô làm gì đi,” Lucas nói.
“Những gì Thượng nghị sĩ bảo tôi làm. Tôi từng nghiên cứu rất nhiều,

nhưng giờ thì hầu hết là quản lý văn phòng, tìm hiểu xem cần nghiên cứu
cái gì và chắc chắn nó phải được hoàn thành chính xác. Tôi đọc mọi thứ
mình có thể tìm thấy, về rất nhiều lựa chọn chính sách. Tôi liên lạc với các
trợ lý Thượng nghị sĩ khác, hoặc trợ lý Nghị viện và nói chuyện với giới
truyền thông. Tuần này thì hầu như làm kiểm soát thiệt hại.”

“Ông ấy có bị tổn thương vì cái chết của Whitehead không?”
Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Không. Thực tế cô ấy bị giết khiến câu

chuyện trở nên khó kiểm soát hơn. Nhưng chẳng có bằng chứng xác thực
nào rằng hai người họ trốn đi tìm thú vui tình dục... Bác sĩ pháp y đủ tinh tế
để không xem xét chuyện đó”.

“Đủ tinh tế?”

“Như kiểu được khuyến khích tin rằng điều đó là không cần thiết.”
“Tôi hiểu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.