CƠN MƯA - Trang 100

Khổng Trân là đồng nghiệp trước của Tôn Bằng. Khi vừa tới nơi này,

anh làm trợ lý của huấn luyện viên trong hội quán Sanda đó, phụ trách
luyện quyền với học viên, thu dọn đồ dùng dạy học. Lúc ở hội quán, Tôn
Phi vừa tới đây nên không quen, thỉnh thoảng anh dẫn anh ta đi. Khổng
Trân là người tùy tiện, cũng nhiệt tình, thường xuyên giúp anh chăm sóc
Tôn Phi. Về sau anh không làm nữa, cô ấy cũng không cắt đứt liên lạc với
anh, ngược lại còn hay tới nhà giúp đỡ.

Cường Tử bưng một dĩa cá kho ra, Tôn Bằng đứng lên đi vào bếp.

Khổng Trân nhân cơ hội thấp giọng hỏi Cường Tử, “Anh ấy đi dọn

nhà cho ai vậy?”

Cường Tử để cái dĩa xuống, ngón tay bị phỏng sờ vành tai, “Anh đâu

có biết.”

“Mẹ nó, anh mượn xe cho anh ấy mà anh không biết à?”

“Ơ hay…” Cường Tử cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với mấy

cái lý lẽ không đâu của cô ấy, “Tự em hỏi đi.”

“Đi chuyển nhà cho phóng viên Trần.”

Tôn Phi vùi đầu, hút cọng khoai tây giống như ăn mì vậy. Cường Tử

và Khổng Trân quay đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn nhìn đăm đăm cái dĩa
trước mặt, tựa như câu nói ban nãy không phải xuất phát từ miệng anh ta.

Sau một tuần bận rộn liên tục, Trần Nham rốt cuộc thu dọn nhà mới ổn

thỏa. Mấy ngày nay, sau khi tan làm cô đều đi mua sắm ở gần đó, mua vài
món đồ, rồi làm quen hoàn cảnh xung quanh.

Trong tiểu khu đèn đường rất nhiều, môi trường cũng rất tốt, trồng rất

nhiều cây. Người già thích tụ tập nói chuyện phiếm ở mấy chỗ cố định dưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.