CƠN MƯA - Trang 159

Tầm mắt khi xoay người rơi trên cổ anh trước, sau khi vận động, làn

da nơi ấy rịn mồ hôi. Chậm rãi ngước mắt, là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng
của anh, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Anh đưa một chai nước khoáng cho cô.

“Cảm ơn anh.”

Trần Nham nhận lấy, ngửa đầu dốc một hơi, nước mát lạnh theo cổ

họng thấm thẳng đến tim phổi.

Anh luôn lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô uống nước, để cái chai xuống, từ

từ vặn cái nắp màu trắng, rồi ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng anh.

Lúc này, một cơn gió ngoài cửa sổ tràn vào từ sau lưng cô, vài sợi tóc

mềm mại hất bay lên, đôi mắt cô nhìn anh qua vài sợi tóc, bỗng cười khẽ
một tiếng.

Đây là một nụ cười không có ý nghĩa gì, chỉ bởi vì cơ thể thư thái, nội

tâm thả lỏng trong giây phút này.

Tôn Bằng giơ tay lên, vuốt tóc cô một cái.

“Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.