CƠN MƯA - Trang 193

“Trần Nham, là cô đang khách sáo với tôi,” anh ta nhìn cô, “Giữa bạn

bè với nhau, một món đồ chơi nhỏ thôi.”

Trần Nham nhìn chăm chú cái hộp đóng gói tinh xảo trước mặt, ruy

băng màu trắng được buộc thành một cái nơ con bướm nho nhỏ, hiện lên vẻ
bóng mờ đầy quyến rũ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng chỉ nghĩ
như vậy một chút, mà cô đã cảm thấy quá hoang đường, cũng quá phức tạp.

Cô suy xét một lúc, ngước mắt, khẽ nhếch khóe môi, “Trong nhà đài

có quy định cứng nhắc về phương diện này đối với chúng tôi. Tôi xin nhận
tấm lòng, cảm ơn anh.”

Anh ta nhìn cô, “Vậy sao?”

Trần Nham không nói gì.

Hai giây sau, Chu Tư Hồng mỉm cười, “Vậy bỏ đi.”

Khi ra khỏi nhà hàng anh ta muốn đưa cô về, Trần Nham từ chối rất tự

nhiên, “Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”

Câu này, người nói có ý, người nghe cũng có ý, ngầm hiểu ý nhau.

Trần Nham đứng ven đường, không định đi về bất cứ hướng nào.

Chu Tư Hồng gật đầu cười, không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt

cô, tự đi lấy xe một cách phong độ tao nhã.

Bầu trời đêm trong thành phố mờ mờ, xe cộ qua lại trên đường đan

chéo nhau thành một con sông đèn di động. Trần Nham đứng ở lề đường,
cả người bị bao phủ bằng một loại tâm trạng phức tạp.

Không biết đã đứng bao lâu, điện thoại vang lên.

“Đến rồi ư?” Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.