CƠN MƯA - Trang 214

Tôn Bằng nhìn thẳng phía trước, trong tiếng ồn lớn cảm nhận hơi thở

cùng nhịp tim của mình, đi về hướng mà con tim đã định.

Không biết đã đi bao lâu, đi một mạch đến dưới lầu nhà Trần Nham,

nhìn thấy cánh cửa sổ không sáng đèn kia, anh ngẩng đầu, đặt điện thoại di
động bên tai.

Anh chờ đợi trong yên lặng, “tít” ba tiếng cô mới nhận máy.

“Em ngủ chưa?” Anh khẽ hỏi.

Giọng Trần Nham lại trong trẻo ngoài dự đoán, “Chưa, anh xong rồi

sao?”

“Ừm.”

“Anh đang ở đâu, sao vẫn chưa về vậy?”

Tôn Bằng phản ứng lại lời của cô, cúi đầu, “Em ở đâu?”

“Em đang ở cùng Tôn Phi bên chỗ anh.”

Trần Nham thoáng im lặng, chậm rãi hỏi, “Anh tới tìm em ư?”

Bên kia yên lặng một giây, Trần Nham nghe thấy anh thì thầm, “Em

chờ một chút, anh về ngay lập tức.”

Sợ buổi tối Tôn Phi một mình bị khóa trái ở nhà xảy ra chuyện, nên

Trần Nham không về nhà.

Tôn Phi ngồi yên lặng đọc sách trong phòng khách. Cô rảnh rỗi không

có việc gì, bèn quét dọn nhà một lần, dọn sạch rất nhiều chai lọ, giấy báo,
túi nilon, mấy món đồ lặt vặt trong góc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.